Nghe lời mắng chửi của mọi người, Vân Nhược Nguyệt không hề tức giận, càng không nổi nóng muốn đánh người như thường lệ, hay là tự ti mà bỏ trốn.
Cô bình tĩnh nhìn mọi người, không chút tức giận.
Cô cũng không muốn đến phá hoại, nhưng cô là chủ mẫu của Vương phủ, nếu muốn tồn tại ở đây, nhất định phải cướp lại quyền lợi của mình, càng phải bảo vệ thân phận Vương phi này.
Nếu như hôm nay không đứng ra, mọi người sẽ nghĩ rằng Li Vương phủ không có sự tồn tại của cô, sau này sẽ cho rằng nữ chủ nhân của Li Vương phủ là Nam Cung Nhu.
Nếu như để Nam Cung Nhu ngồi ghế trên, cô sẽ không còn đường sống, sẽ lại bị bắt nạt như trước, cô không phải thánh mẫu, cô nhất định phải giữ vững địa vị của mình.
Những kẻ kia nói thì hay, lẽ nào để mình cô chịu nhục mạ, tiếp tục trốn trong cái xó nhà, làm một con chó sao?Cô còn lâu mới làm chó, cô thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Thời khắc này, lòng rất đau, nhưng cô không thể mềm yếu, cô nhất định phải mạnh mẽ.
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, đột nhiên Vân Nhược Nguyệt nheo mày, lạnh lùng hỏi, “Ta là chính phi của Li Vương phủ, Vương gia cưới thiếp, nếu không thể để tiểu thiếp kính lễ, không phải sẽ gây ra hiểu lầm là Vương gia cưới thiếp không có được sự chấp thuận của hoàng gia sao?”Lời nói ra, càng kích động quan khách ở hiện trường.
Hiện trường có rất nhiều quan khách là người nhà của Nam Cung, họ liền chỉ Vân Nhược Nguyệt mà mắng.
“Vân Nhược Nguyệt, cô đừng có mà ra vẻ Vương phi, trong lòng Li vương, cô đến thiếp cũng không bằng, nếu không vì mưu kế của cha cô, cô dùng kể gả cho Vương gia, cái dáng vẻ xấu xí của cô, đến kẻ ăn mày cũng không thèm.
”“Đúng, bản thân cao quý không thì tự hiểu, cô vốn không xứng với Vương gia, cũng không nhìn xem cái dám vẻ xấu xí của cô, cô vốn không xứng được tiểu muội ta kính trà.
”Người nói là hai anh trai của Nam Cung Nhu, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngao.
Họ sớm đã không vừa mắt Vân Nhược Nguyệt, nhìn thấy tiểu muội phải chịu tủi thân, họ tự nhiên muốn ra mặt.
Vân Nhược Nguyệt lành lùng nhìn hai người, lúc trước hai huynh đệ này không ít bắt nạt cô, thù cũ hận mới gộp lại, cô lập tức hận họ thấu xương.
Cô lạnh lùng liếc nhìn hai người, vì cảm lạnh, thân thể vẫn còn yếu, nhưng lời nói vẫn đầy khí thế, “Ta là Li Vương phi do Hoàng thượng chỉ hôn, tuân theo lễ nghĩa của tổ tiên, kêu thê thiếp kính lễ, cũng coi là ý chỉ của đương kim Hoàng thượng, các ngươi dung túng Vương gia và Nam Cung Nhu làm trái thánh chỉ, phá hoại quy tắc, và muốn chống đối Hoàng thượng sao? Vừa xong nhục mạ chủ mẫu Vương phủ, không tuân lời chính thất Vương phủ là ai nói? Giỏi thì đứng ra đây cho ta, chúng ta cũng đi diện kiến Hoàng thượng, để xem Hoàng thượng phán xét là ai đúng ai sai!”Lời vừa dứt, bốn phía im lặng như tờ, im lặng đến tiếng thở cũng có thể nghe rõ.
Tất cả mọi người bị câu này dọa cho da đầu tê dại, hoảng hồn, Nam Cung Vũ và Nam Cung Ngao càng sợ hãi lùi lại hai bước, đến thở cũng không dám thở, tức khắc lẩn vào trong đám đông.
Như vậy, đám đông còn dám mắng chửi Vân Nhược Nguyệt, sợ là sẽ bị cô lôi đi gặp Hoàng thượng.
Dù sao, cha cô cũng là Tả tướng, cô còn là cháu dâu được Hoàng thượng chọn.
Chỉ cần một ngày cô chưa bị từ hôn, cô vẫn là Li Vương phi, lúc này kẻ có đầu óc thì sẽ không dám tiếp tục chọn giận cô.
Nhìn thấy Nam Cung Vũ, Nam Cung Ngao hai huynh đệ bị Vân Nhược Nguyệt dọa sợ, Sở Huyền Thần không thể không nhìn cô bằng con mắt khác.
Người con gái này, sao lại trở nên thông minh rồi, với tài ăn nói hiện tại của cô, những người ở đây đều không phải đối thủ của cô.
Nhưng anh không muốn dây dưa thêm với cô, liền nói với bà mối, “Giờ lành đến rồi, mau bái đường thôi.
”.