Nghe từng câu từng chữ của Vân Nhược Nguyệt, Nam Cung Nhu siết chặt chiếc khăn trong tay, trong mắt ánh lên sự căm phẫn.
Sở Huyền Thần không ngờ bình thường đến nói cũng không lên lời mà nay Vân Nhược Nguyệt lại dám lấy lễ nghĩa ra trấn áp anh, mặt tối xầm lại nhưng không thể không nghiễn răng mà nói, “Được, cô ngồi đây đi.
”Vân Nhược Nguyệt tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, làm một cái khúc gỗ, không thì anh sẽ không tha cho cô.
“Cảm ơn Vương gia.
” Vân Nhược Nguyệt liền nhấc tác trà trên bàn, dùng ống tay áo che mặt, nhẹ nhàng tháo mạng che, nhấp một ngụm, lại nói, “Còn nữa, áo cưới của thê thiếp thì không được mặc màu đỏ, chỉ được mặc màu hồng, Vương gia, ta đã kêu Phượng Nhi giúp Nam Cung Nhu cô nương chuẩn bị một bộ rồi, mời cô nương thay đồ.
”“Tỷ tỷ, người!.
” vừa nghe thấy lời này, Nam Cung Nhu tức giận đưa tay giả vờ lau nước mắt.
Nhìn thấy nước mắt người đẹp, Sở Huyền Thần xầm mặt nhìn Vân Nhược Nguyệt, một bên bảo vệ Nam Cung Nhu, một mặt tối xầm nhìn Vân Nhược Nguyệt, “Vân Nhược Nguyệt, bổn vương để Nhu Nhi kính trà cô, đã là sự khai ân rồi, cô đừng được nước làm tới.
”Phải biết là, trong lòng anh Vương phi trước giờ chỉ có Nam Cung Nhu.
Để Nam Cung Nhu làm Trắc phi, anh đã cảm thấy thiệt thòi cho cô, Vân Nhược Nguyệt còn dám làm khó cô, thật là quá ngông cuồng rồi.
Vân Nhược Nguyệt như không có chuyện gì xảy ra, ngồi trên ghế, nhẹ nhàng dung chân, “Vương gia, đây đâu phải là ta làm khó muội muội, mà là quy định từ thời tổ tiên, tiểu thiếp không thể mặc áo đỏ bái đường được, vào cửa bắt buộc phải đi cửa bên, đến thê thiếp của Hoàng thượng và các Vương gia khác cũng đều như vậy, lẽ nào Vương gia muốn làm trái lại lễ nghĩa của Sở quốc?”Đã nói cả hoàng gia và các vương gia khác đều phải tuân thủ lễ nghĩa, Sở Huyền Thần mà không tuân nghĩa là trong mắt không hề có lễ nghĩa quy tắc, không có tổ tiên và Hoàng thượng.
Trước mặt nhiều người như vậy, gắn cho cái tội ấy, thật khó mà đáp trả.
“Vân Nhược Nguyệt, cô đừng có quá đáng!” Sở Huyền Thần nghiến răng, mặt đen như đít nồi, hận là không thể xé xác Vân Nhược Nguyệt.
Từ lúc nào, là một kể ngu ngốc lại trở nên mồm miệng sắc bén vậy.
Anh đường đường là Hộ quốc đại tướng quân, lại không làm gì được cô.
Nhìn thấy tình lang tức giận, Nam Cung Nhu vội lùi lại, ôm lấy cánh tay Sở Huyền Thần, tủi thân mà nói, “Vương gia, nghe lời tỷ tỷ đi, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thiếp mặc gì bái đường cũng được, không sao cả.
”Nói xong, cô ta chủ động tiến đến trước Phượng Nhi, kêu nha hoàn nhận chiếc áo hồng trong tay Phượng Nhi, cùng nha hoàn vào trong phòng.
Còn mặt của Sở Huyền Thần có thể nói là cứng đơ lại.
Anh nắm chặt tay, có nhịn cơn nóng giận với Vân Nhược Nguyệt, không phải có quan khách ở đây, anh sớm đã muốn xử lý cô rồi.
Rất nhanh, Nam Cung Nhu thay xong đi ra, cô vừa đi vừa lau nước mắt dưới khăn chùm đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, làm mọi người đều thấy đồng cảm.
Mọi người đột nhiên nghị luận Vân Nhược Nguyệt.
“Vị phế phi này thật không biết liêm sỉ, một kẻ xấu xí, đố kị Li vương cưới người con gái ngài ấy yêu, không ngờ lại chạy tới phá đám.
”“Đúng vậy, rõ ràng xấu xí không dám gặp người khác, còn dám chạy tới ra vẻ, người ta Nam Cung Nhu là đệ nhất mỹ nhân, cô ta một kẻ xấu xí, đến xách dép cho Nam Cung Nhu cũng không xứng.
”“Đúng thế, nhìn cũng chẳng dịu dàng gì thì chắc cũng chẳng biết lễ nghĩa gì.
Đến một cái ngón tay của Nam Cung cô nương cũng không bằng, chẳng chắc mà Li vương căm ghét cô ta.
”“Người ta đã không hoan nghênh, cô ta còn vác mặt đến.
”“Đúng, da mặt đúng là dày mà, dày hơn cả tường thành.
”.