Thần Y Độc Phi Vương Gia Sủng Thê Xin Khắc Chế


Nếu chuyện liên quan đến phủ hộ quốc công, thậm chí Mặc Hàn Dạ.....Thành Thanh Ninh mỗi trả lời một câu, đều phải vô cùng cẩn thận.

Nay cục thế của phủ hộ quốc công dường như có chút khẩn trương, vậy mà Mặc Tông Bình hỏi một câu hỏi như vậy.

Thành Thanh Ninh dừng một lát, cung kính nói đến “Hồi hoàng thượng, giữa thần nữ và Sở vương không có qua lại gì.” “Phải không?” Mặc Tông Bình như cười như không nhìn cô “Thành tiểu thư không cần khẩn trương, trẫm chẳng qua tiện miệng hỏi một câu mà thôi.” “Trẫm từng nghe nói, Thành tiểu thư yêu thầm Sở vương nhiều năm.

Nữ tử tuổi 15 thì có thể nói chuyện hôn sự, nhưng hộ quốc công dường như đối với hôn sự của Thành tiểu thư không để tâm cho lắm, do đó trẫm mới hỏi một câu.” Nghe như giải thích, nhưng hàm ý trong đó khiến Thành Thanh Ninh cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Từ đó có thể thấy, Sự nghi ngờ của Mặc Tông Bình đối với Thành Minh, đối với phủ hộ quốc công chưa từng bỏ qua, cho dù Thành Minh tận trung với hắn nhiều năm như vậy! đều nói bệnh nghi ngờ của đế vương nặng, câu nói này thật không phải nói không.

Hôm này Mặc Tông Bình triệu kiến cô, căn bản không phải nghi ngờ cô hạ độc, càng không phải cảm tạ cô ra tay tương cứu, mà là muốn lừa lời từ trong miệng cô!
Một khi câu trả lời của cô có chút bất cẩn, phủ hộ quốc công sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Thành Thanh Ninh trong lòng kinh sợ, nhanh chóng phân tích lợi hại của sự việc, ngẩn đầu mặt đầy khó xử “Hoàng thượng nói cười rồi!” “Đều là thần nữ tuổi trẻ không hiểu chuyện, đối với khuôn mặt đẹp không có sức chống cự.

Do đó nhiều năm như vậy lấy mặt lạnh đi dán lưng của Sở vương, phụ thân thần nữ và mẫu thân nhiều lần khuyên bảo đều không thành công, cuối cùng tử bỏ thần nữ.”
Thành Thanh Ninh nhanh chóng ở trong đầu tổ chức từ ngữ, đem toàn bộ mọi chuyện đều đẩy đến chuyện tự mình còn nhỏ không hiểu chuyện “Mẫu thân thần nữ vì vậy mà bị tức đến bệnh, thần nữ mới tỉnh ngộ.” “Do đó, không si bám Sở vương nữa, chỉ muốn ở trong phủ tận hiếu với phụ thân mẫu thân.” Câu trả lời này không một lỗ hở, cho dù là Mặc Tông Binh trong lòng nghi ngờ chưa từng xóa bỏ, cũng không thể tiếp tục hỏi nữa.

Hắn như đang suy nghĩ gật đầu “Không sai, con cái không thành tài, là tâm bệnh lớn nhất của phụ mẫu.” “Nhưng Thành tiểu thư nếu đã tỉnh ngộ, có thể thấy cũng là người tâm tư thông thấu.

Trẫm có 3 hoàng tử, nay đều chưa lấy hoàng tử phi, Thành tiểu thư tuổi gần với chúng, người trẻ các người trò chuyện được, có thể qua lại nhiều một chút.” Mặc Tông Bình ý vị sâu xa nhìn Thành Thanh Ninh.

Thần sắc của Thành Thanh Ninh thay đổi.

Đuôi hồ ly lộ ra rồi chứ gì! Thì ra, lão hồ ly này hôm nay triệu kiến cô vào cung, là muốn bắt dây cho cô và hoàng tử của hắn?! Nói gì mà tuổi bằng nhau, người trẻ nói chuyện được, quỷ mới nói chuyện được với các hoàng tử của hắn!
Đại hoàng tử Mặc Vịnh Lâm năm nay 25, nhìn như ôn nhu có lễ, nhưng làm hoàng tử.....! ai sẽ tin hắn thật sự là một người không tranh với thế? Tuổi này, Thành Thanh Ninh đều có thể gọi hắn một tiếng thúc thúc rồi! Nhị hoàng tử Mặc Văn Hạo năm nay 20, cùng tuổi với Mặc Hàn Dạ, nhưng dã tâm đều viết ở trên mặt, tính khí hung hãn là người khó ưa.

Còn đáng ghét hơn Mặc Hàn Dạ!
Tam hoàng tử Mặc Bắc Thần năm nay 18, gần tuổi với cô, nhưng trước giờ lưu luyến ở nơi thanh lâu, sớm đã bại hoại danh tiếng cao quý của hoàng tử rồi.

Nhưng vì cuối đầu, do đó Mặc Tông Bình không nhìn thấy được sự biến hóa thần sắc của cô.

Thấy Thành Thanh Ninh không kịp thời trở lời, ánh mắt của Mặc Tông Bình trầm xuống, sau đó cười lên “Thành tiểu thư có lẽ là một cô nương thông minh, ý của trẫm ngươi nên rõ.

Cô có thể về chuyển lời hộ quốc công, để ông ấy quyết định thay cô.”
Đây là ý quan minh chính đại chỉ hôn cho cô rồi? để Thành Minh quyết định, đây chẳng phải là ép buộc sao? Lúc bước ra từ Tần Chính Điện, như cũ là Lục công công đem cô tiễn đến cửa cung, mới ngồi xe ngựa về phủ hộ quốc công.

Vừa đến cửa cung, Lục công công vừa xoay người rời khỏi, Mặc Hàn Dạ liền một mặt âm lãnh xuất hiện.

Chuyện tối qua, trong lòng Thành Thanh Ninh tức giận, nhưng sau đó hắn một phen xin lỗi như con nít, lại khiến lửa giận trong lòng cô tan đi không ít.

Nhưng Mặc Hàn Dạ không biết cô giả ngủ, sớm đã nghe thấy lời xin lỗi của hắn.

Do đó, Thành Thanh Ninh vẫn như cũ làm ra một bộ dạng “Người lạ đừng đến gần”, nhìn cũng không nhìn Mặc Hàn Dạ một cái, đanh mặt lên xe ngựa.

Sắc mặt của Mặc Hàn Dạ bỗng chốc đen đến mức có thể nhỏ ra nước được.

Người đàn bà này, lại dám làm lơ hắn! Hắn vội vã vào cung như vậy, chẳng phải là vì sợ cô bị Mặc Tông Bình gây khó dễ sao?
Ai biết, vậy mà ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn! Mặc Hàn Dạ trong lòng bỗng chốc tức giận, sau khi nhìn xe ngựa của Thành phủ đi xa, nhúng thân đuổi theo.

Thành Thanh Ninh đang ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu suy nghĩ nên làm thế nào đem lời của Mặc Tông Bình nói với Thành Minh, lại phải làm thể nào khiến ông ấy từ chối ý của Mặc Tông Bình.

Lúc này, xe ngựa hơi chao đảo một cái, bên cạnh đã thêm một người nữa.

Nhìn Mặc Hàn Dạ như không có người ngồi xuống bên cạnh cô, trong mắt Thành Thanh Ninh thoáng qua một tia tức giận, không chút khách sáo nói đến “Trên con phố này xe ngựa qua qua lại lại nhiều như vậy, Sở vương không phải là vào nhầm rồi chứ?!” Cô vừa mở miệng, thì Mặc Hàn Dạ không nhịn được muốn bóp cổ cô.

Có thể nói chuyện đàng hoàng không?! nhất định phải kích hắn tức giận sao?! Nhìn thấy Mặc Hàn Dạ tay lại động rồi, Thành Thanh Ninh bất giác cười lạnh, đem cổ của mình đưa lên “Đến đây a!” “Dù sao trên cổ này của ta toàn là dấu vết bị ngươi bóp ra, thêm mấy vết nữa cũng không sao.” Mặc Hàn Dạ lập tức thu tay lại, ánh mắt từ từ trở nên thấp thởm “Bổn vương không có ý này.” Thành Thanh Ninh tiếp tục cười lạnh “Ngươi nên mừng thầm ngươi là Mặc Hàn Dạ, đổi lại là người khác, bà đây sớm đã một nắm thuốc độc độc chết hắn rồi.” “Hôm nay Mặc Tông Bình triệu kiến cô, có việc gì?”
Mặc Hàn Dạ đem ánh mắt dời đến hướng cửa xe ngựa, ngữ khí mập mờ không rõ.

“Liên quan gì ngươi?” Bỗng chốc, sắc mặt của Mặc Hàn Dạ lại trầm xuống, khí thế lớn mạnh tản ra trong xe ngựa, rất nhanh trong xe ngựa lại lắp đầy hơi thở lạnh băng.

Người đàn bà này, tuyệt đối là ông trời phái đến giày vò hắn, sớm ngày tức chết hắn!
Chẳng lẽ, cô ngu ngốc đến vậy, nghe không ra được sự lo lắng trong lời của hắn sao?! “Nói chuyện đàng hoàng.” Mặc Hàn Dạ cực lực đè xuống sự nóng nảy trong lòng của hắn, nét mặt cứng nhắc.

Có thể thấy lúc này hắn đang nghiến chặt răng, hai cánh tay cũng nắm chặt, chỉ vì không bị cô chọc giận mà động thủ “Bổn vương đây là đang quan tâm cô.” Dứt lời, Mặc Hàn Dạ ngữ khí cứng nhắc bổ sung một câu.

Nghe nói, Thành Thanh Ninh giống như nghe thấy chuyện nực cười gì vậy “Quan tâm? Sở vương có biết hai chữ quan tâm viết thế nào không?!” “Quan tâm không phải là chuyện chỉ cần động miệng là được.” “Hơn nữa, Sở vương biết quan tâm người? người đó còn là ta? đây thật là chuyện cười nực cười nhất mà 15 năm nay bổn tiểu thư nghe thấy!” Cô vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Bốp”.

Chỉ thấy cái đỡ tay bên cạnh ghế, bị tay phải của Mặc Hàn Dạ bóp nát rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui