Đèn khổng minh bị đốt sáng như một quả cầu lửa, nhanh chóng rơi xuống.
Tiếng hét xung quanh vang dội, không ít người đã bị đèn khổng minh rơi trúng, cả người đều cháy lên! Đèn khổng minh dày đặt như vậy, bên cạnh Hộ Thành hà lại là một thảm cỏ trống trải, thật ra là không có chỗ nào để trốn, thậm chí có người sau khi bị cháy trực tiếp nhảy vào hộ thành hà.
Vốn màn đêm yên tĩnh tốt đẹp cứ như vậy bị phá vỡ.
Minh Nguyệt nhanh chống phóng đến bên cạnh Thành Thanh Ninh, đưa tay lên bào vệ bên người cơ, sắc mặt cực kì nghiêm túc “Tiểu thư, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.”
Không biết rốt cuộc là thiên tai hay là người làm.
Nhưng bất luận thế nào, họ thật sự là không tiện tiếp tục ở lại đây.
Thành Thanh Ninh gật đầu, lúc ba người đang muốn nhanh chóng bay đi, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng khóc thét của trẻ con.
Tiếng khóc đó vừa thê thảm lại sắt bén khiến trong lành Thành Thanh Ninh không nhịn được khẽ rung.
Cô quay đầu nhìn qua, chỉ thấy có một cô bé khoảng 3 tuổi, lúc này trên người cũng đang bị cháy.
Không biết giờ ba mẹ cô bé đang ở đâu, nhưng cô bé khóc rất thê thảm, trong lòng Thành Thanh Ninh có chút chua xót cũng không nhẫn tâm cứ như vậy mà bỏ đi, cứ thế xoay người đến bên cạnh cô bé, đem quần áo bị cháy trên người cô bé dùng sức xé toạt ra, bào vệ cô gái ở dưới thân.
Từng cái đèn khổng minh rơi từ trên trời xuống, không ít lửa cũng lần lượt rơi xuống, Thành Thanh Ninh bảo vệ cô bé, muốn chạy lại không biết nên chạy về đâu.
Kiếp trước cô chìm thân trong biển lửa.
Cảm giác đau đớn khi bị lửa thiêu đốt, cho dù là sống lại một kiếp cô vẫn nhớ như in, cả đời không quên.
Giờ đầy ấp lửa, Thành Thanh Ninh như nhấn thân trong biển lửa kiếp trước, khiến cả người cô đều mất đi phương hướng.
Sự khủng hoảng vô biên ập vào đáy lòng, ánh mắt sợ hãi của cô nhìn lửa xung quanh, cả người đều trở nên lạnh băng.
Cô không biết bước tiếp theo nên làm gì, cũng không biết nên chạy đi đâu.
Bên cạnh không ít “người lửa” trên người mang theo lửa xông ngang xông dọc, tiếng gào thét thê thảm vang lên khắp nơi, Thành Thanh Ninh hoảng loạn xoay người, bất giác bị họ va phải, ôm lấy cô bé xém chút ngã xuống.
Lúc này, Minh Nguyệt và Tư Không Dật đã xông vào trong biển lửa, đem cô và cô bé cùng kéo ra.
Thành Thanh Ninh đờ đẫn xoay đầu lại, chỉ thấy nơi cô đứng lúc nãy, vừa đúng chất đầy đèn khổng minh còn chưa đốt cháy, lúc này toàn bộ đèn khổng minh cũng cháy lên, giống như một biển lửa vậy.
Nếu chậm trễ thêm một giây nữa, e là cô lại bị biển lửa nuốt chửng rồi! Bên hộ thành hà đầy tiếng thét.
Ngự lâm quân nghe tin mà đến, bắt đầu có trật tự dập lửa, cứu người.
Đáng tiếc người bị cháy chết, thiêu chết đêm nay không biết bao nhiêu, ngay cả người nhảy vào trong hộ thành hà cứ vậy bị chìm chết cũng có hơn mấy chục người.
Cô bé trong lòng Thành Thanh Ninh sớm đã bị dọa ngất xỉu rồi, may mà ngự lâm quân dẫn ba mẹ cô bé đến trước mặt Thành Thanh Ninh.
Mặt cô đờ đẫn đưa cô bé cho ba mẹ của nó, đối mặt với lời xin lỗi đầy kích động của hai vợ chồng, Thành Thanh Ninh như không nghe thấy.
“Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?” Bộ dạng của Thành Thanh Ninh dọa Minh Nguyệt, cô đưa tay ra quơ trước mặt của Thành Thanh Ninh, mặt đầy lo lắng hỏi.
Tiểu thư nhà cô gan to tỉ mỉ, Minh Nguyệt đương nhiên là biết.
Nhưng đêm nay lại như bị trận lửa xảy ra đột ngột này dọa đến lục thần vô chủ, Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Lâu sau, Thành Thanh Ninh mới lắc đầu, giọng hơi khàn “Không sao.” Tư Không Dật ánh mắt phức tạp nhìn cô, vẫn là không nhịn được than nhẹ một tiếng “Thanh Ninh, chuyện đêm nay e là đều do huynh mà nên.
Nghĩ ra là huynh liên lụy muội rồi, thậm chí liên lụy nhiều người vô tội như vậy.” “Có liên quan gì đến huynh?” Thành Thanh Ninh nhíu mày.
Cô phát hiện, đêm nay sau khi Tư Không Dật xuất hiện, dường như khắp người đều thấu ra một vẻ kì lạ.
Hắn tuy nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt cứ bất giác quan sát xung quanh, trong mắt mang theo cảnh giác.
“Nay huynh vẫn chưa thể giải thích với muội, đợi lần sau gặp mặt, huynh mới đem mọi việc nói với muội.” Nói xong, Tư Không Dật nhìn Thành Thanh Ninh xoay người rời đi.
“Đợi đã!” Thành Thanh Ninh vội gọi hắn lại “Cái gì lần sau? Huynh không phải muốn chúc thọ cho thúc thúc huynh sao?” Tư Không Dật lắc đầu “Huynh phải đi rồi, hy vọng lần sau còn có thể gặp mặt.” Nói xong, Tư Không Dật đã biến mất trong màn đêm.
Minh Nguyệt đỡ lấy Thành Thanh Ninh, nhìn thần sắc của cô có chút khó coi, bất giác lo lắng nói “Tiểu thư, chúng ta phải tìm một chỗ chải chuốt một chút mới có thể về phủ.”
“Nếu không phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của tiểu thư, chắc chắn sẽ lo lắng.” giờ Thành Thanh Ninh không lo được thứ khác.
Tư Không Dật....Cả đầu cả tâm cô đều là chuyện đêm nay Tư không Dật đột nhiên xuất hiện, sự thất thường của hắn, những lời lúc nãy hắn nói, đều khiến Thành Thanh Ninh không hiểu.
Đối với thân phận của Tư Không Dật, cô chỉ biết hắn là người nước Nam.
Lúc còn bé cũng từng hỏi qua Tư Không Dật, nhưng hắn cũng không trả lời được, do đó Thành Thanh Ninh mãi không biết hắn rốt cuộc là thân phận gì.
Đêm nay xem ra, thân phận của Tư Không Dật e là cũng không đơn giản.
Tai họa đột nhiên xuất hiện này, nếu thật sự là do Tư Không Dật mà nên, nghĩ lại Tư Không Dật nhất định là luôn ở trong tình thế nguy hiểm.
Bất giác Thành Thanh Ninh đã bắt đầu lo lắng cho hắn rồi.
Chuyện xảy ra bên hộ thành hà đêm nay không phải chuyện nhỏ, do gây ra động tĩnh không nhỏ, giờ tuy đã nửa đêm rồi, nhưng Kinh Triệu Đoàn Tôn đại nhân vẫn dẫn ngự lâm quân hỏi kĩ từng người ở hộ thành hà đêm nay.
Trong đó đương nhiên cũng bao gồm Thành Thanh Ninh.
Sau khi Thành Thanh Ninh đem chuyện mình nhìn thấy đêm nay nói đơn giản với Tôn đại nhân, Tôn đại nhin nhìn thấy cô thần sắc đờ đẫn, nghĩ là bị dọa trúng rồi.
Tôn đại nhân trong lòng thương tiếc, bèn để cô và Minh Nguyệt đi về.
Thành phu nhân sớm đã phái người ra tìm Thành Thanh Ninh, do đó cô cũng không kịp tìm nơi dọn dẹp đã về Thành phủ rồi.
“Ninh nhi, con sao vậy?” Thấy Thành Thanh Ninh nhếch nhác như vậy, Thành phu nhân kéo tay cô kiểm tra kĩ càng, sau khi nhìn thấy không bị thương mới yên tâm “Sau này con không thể ra phủ nữa, trừ phi có sự cho phép của ta mới được.” Thành phu nhân căng mặt, nghiêm túc nói “Nay Kinh Thành e là có chút không thái bình, con không thể lỗ mãn.”
Thành Thanh Ninh không đem câu nói “Kinh Thành có chút không thái bình” của Thành phu nhân để trong lòng, chỉ nhíu mày với Thành phu nhân “Mẫu thân, đêm nay con gặp Tư Không Dật rồi.” “Cái gì?” Sắc mặt của Thành phu nhân càng kinh ngạc hơn “Tư Không Dật? cháu trai của Lục tướng gia?” Thành Thanh Ninh gật đầu “Mẫu thân, Tư Không Dật là người nước Nam.
Nhưng người có biết huynh ấy ở Nam quốc rốt cuộc là thân phận gì không?” nghe lời, sắc mặt của Thành phu nhân dần trở nên kì quặc.
Cuối cùng, Thành phu nhân thấp giọng thở dài “Ninh nhi, đừng nghe ngóng những chuyện đó! con biết càng nhiều, thì nguy hiểm bên con sẽ càng nhiều hơn.” Trực giác nói với Thành Thanh Ninh, thân phận của Tư Không Dật quả thật không đơn giản!.