Thần Y Độc Phi

Nguyệt đài là nơi cao nhất trong hoàng cung, nghe nói năm đó vì nghênh đón Vân phi vào cung, Hoàng đế Thiên Võ xây dựng riêng. Liền lập Nguyệt Hàn cung tại đây, lấy Nguyệt đài để Vân phi dùng.

Lúc Phượng Vũ Hành đến đó, Vân phi đang ngồi ở Nguyệt đài uống nước hoa quả, rõ ràng là nữ nhân đã ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, lại bảo dưỡng nhan sắc ngay cả nữ tử hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng không sánh bằng. Phượng Vũ Hành không thể không cảm thán cách dưỡng nhan của cổ đại, xem ra không phải mỗi một môn thủ nghệ càng ngày càng tiến bộ.

Huyền Thiên Hoa dẫn đầu tiến lên từng bước, quỳ một gối xuống hành lễ trước mặt Vân ph, cung kính thân thiết nói: “Nhi thần vấn an mẫu phi.”

Phượng Vũ Hành nhanh chóng dẫn theo Hoàng Tuyền đồng loạt quỳ xuống, nói: “Dân nữ Phượng Vũ Hành, bái kiến Vân phi nương nương, nương nương vạn an.

Dư quang của nàng ném sang một nơi bên cạnh, thấy Trầm thị đang quỳ cạnh cột trong đại điện, sống lưng thẳng tắp, thân mình lại run lên.

“Đứng lên đi, mặt đất rất lạnh, đừng quỳ.” Âm than Vân phi thanh thúy lưu loát, giờ phút này nàng hoàn toàn không có vẻ lười biếng ngồi trong Nguyệt đài uống nước. hoa quả.

Huyền Thiên Hoa đứng lên trước, Phượng Vũ Hành đứng lên sau, Hoàng Tuyền cũng đứng dậy, lui về phía sau vài bước đứng ở một bên.

Vân phi từ trên đài cao đi xuống, làm váy lộng lẫy kéo dài, rải từng bậc thang, xinh đẹp làm lòng người say. mê.

Phượng Vũ Hành nghĩ, Hoàng đế hẳn là cực sủng phi tử này, tuy nàng nhìn quen tướng mạo khuynh thành của Phượng Trầm Ngư, cũng không thể không sợ hãi than lên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

“Mẫu phi đến bên này ngồi đi.” Huyền Thiên Minh tự nhiên tiến lên trước thay cung nữ, nâng Vân phi đến ngồi vào nhuyễn y, lại đưa mâm đựng trái cây mà cung nữ đang cầm đặt trên chiếc bàn ngọc lưu ly trước mặt nàng.

Tay Vân phi bóc vỏ một quả nhỏ cho vào miệng, lúc này mới lại mở miệng, là hỏi Huyền Thiên Hoa: “Để ngươi dạy đàn cho con dâu tương lai của ta, ngươi dạy thế nào đây?”

Phượng Vũ Hành vừa nghe lời này, trong lòng đã tính toán, nhanh chóng bước lên hành lễ đáp: “Dân nữ cực kỳ ngu dốt, từ trưa đến giờ cũng không học được nửa phần dáng vẻ của thất điện hạ.” Lần này Vân phi tìm cho nàng lý do mất tích rất tốt, nàng sao có thể không biết tốt xấu.

Huyền Thiên Hoa vẫn thản nhiên cười như cũ, mở miệng nói: “Đệ muội sao lại ngu dốt, là cầm luật của ta quá tùy tính, không có kết cấu.”

Phượng Vũ Hành không nói gì. Đây là quy củ tổ truyền của Huyền gia sao? Đều nhận thức ruột thịt như vậy? Bên kia một câu đều vương phi, đến đây lại là con dâu tương lai hoặc đệ muội, hoàn toàn không xem nàng là người ngoài!

Vân phi cẩn thận đánh giá Phượng Vũ Hành, trên mặt không thấy có biểu tình gì, không lạnh không nóng, nhưng lời nói ra hoàn toàn đều thiên vị nàng: “Ngươi đừng một câu đều xưng dân nữ, nếu bản cung đã nhận thức con dâu là ngươi, ngươi cứ giống Minh nhi và Thiên Hoa gọi ta một tiếng mẫu phi. Gọi Thiên Hoa là thất ca đi”

Phượng Vũ Hành nhanh chóng quỳ trên đất, “Dân nữ không dám” Gái này đối với người cổ đại là thiên ân đại điển, nàng vô công chịu lộc, người ta dựa vào cái gì mà đối tốt với nàng như vậy?

“Có gì không dám.” Âm thanh của Vân phi vẫn thanh thúy như cũ, còn cố ý cao thêm vài phần, làm mọi người trong điện đều nghe thấy, bao gồm cả Trầm thị. “Đã nhận đại sính chỉ lễ của Minh nhị, thì bản cung đã nhận thức con dâu ngươi. Bản cung mặc kệ ngươi là cháu ngoại tội thần, tổ tiên ngươi tuy là tặc nhân phạm thượng, chỉ cần Minh nhi vui, bản cung coi ngươi là đứa trẻ của mình.”

Trong lòng Phượng Vũ Hành cảm kích, nàng biết Vân phi tỏ thái độ để Trầm thị nghe thấy. Hóa ra, đứng ở sau lưng nàng không chỉ là một tòa Ngự vương phủ Huyền Thiên Minh, ngay cả mẫu thân hắn đều có thể che chở hắn đến tận đây, có thân nhân như vậy, cuộc đời này không uổng phí.

“Con dâu dập đầu tạ đại ân mẫu phi.” Một cái dập đầu xuống, thành tâm thành ý.

Vân phi vừa lòng nhẹ gật đầu, Huyền Thiên Hoa tự mình đỡ nàng dậy, Phượng Vũ Hành lại nói: ca”

Huyền Thiên Hoa chỉ cười nhưng không nói.

Đến lúc này Vân phi mới cẩn thận đánh giá Phượng Vũ Hành, từ đầu đến chân, cuống cùng dừng ở trên mặt còn rất tỉ mỉ, sau một lúc lâu, lại nói: “Ừ, là đứa trẻ của Diêu gia.” Nàng chỉ vào ghế bên người, “Ngồi đi.”

Phượng Vũ Hành nói lời cảm tạ, chân thành ngồi xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên hào phóng.

Vân phi cảm thấy hài lòng vài phân.

“Cuộc sống trong nhà thế nào?” Giống như bàn chuyện nhà, bỗng nhiên, Vân phi hỏi một câu như vậy.

Nàng mỉm cười đáp: “Điện hạ tặng cho con dâu một tòa nhà, con dâu gọi nó là Đồng Sinh hiên, ở rất tốt.”

'Trong ánh mắt Vân phi khen ngợi,: "Huynh đệ lại hị tỷ muội có thân thiết hòa thuận không?”

Nàng lại đáp: “Bào đệ Tử Duệ năm nay đã sáu tuổi, thập phần thông minh thân thiết."

Vân phi cúi người về phía trước: “Người thân trong nhà cũng khỏe?”

Trên mặt Phượng Vũ Hành hiện ra vẻ cô đơn: “Ở Hoang Châu xa xôi, đã nhiêu năm không gặp.”

Vân phi bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt khó nén ý cười, nhìn Phượng Vũ Hành không khỏi gật đầu, rồi nói ba tiếng: “Được! Được! Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui