Thần Y Độc Phi

'Vong Xuyên lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, khuôn mặt nổi lên tia lạnh lùng khó có thể cười nổi, sau đó thi lễ với Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái, nói: “Vấn đề này Kim Trân di nương hỏi rất hay, nô tỳ cũng thấy kỳ lạ, vì sao đại tiểu thư một mực chắc chắn nhị tiểu thư và nhị thiếu gia của chúng ta bị tặc nhân bắt cóc?”

Lời này nói ra làm tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả Diêu thị.

Chỉ thấy nàng cầm cánh tay của Vong Xuyên, gấp gáp hỏi: “Vong Xuyên, ngươi nói A Hành và Tử Duệ không bị mất tích?”

Lời này là vị tăng nhân kia thay nàng trả lời: “A di đà phật, hóa ra chư vị thí chủ tập tập ở đây tìm người. Nhưng lão nạp không hiểu, rõ ràng có hai vị tiểu Phượng thí chủ vẫn đều ở trong Phật đường tụng kinh, vì sao các ngươi lại tìm kiếm sau núi?”

Một câu của tăng nhân, đổi lấy là một tiếng chất vấn sắc nhọn của Phượng Trầm Ngư: “Ngươi nói gì?”

Tăng nhân kia lặp lại một lân nữa, Phượng Trâm Ngư theo bản năng nỉ non: “Không thể.”

Kim Trân đứng gần nàng hơn chút, mở miệng hỏi: “Vì sao đại tiểu thư lại nói là không thể?” Giờ phút này nàng thấy mình cực kỳ may mắn khi đứng trong hàng ngũ, nhị tiểu thư đúng là có bản lĩnh phi thường.

“Trầm Ngư” Phượng Cẩn Nguyên cũng giận tái mặt, hắn cảm thấy đêm nay con gái của hắn luôn nghe lời từ nhỏ, đến giờ đã lớn lại thấy không thích hợp.

Phượng Trầm Ngư tỉnh táo một chúi, nhanh chóng nói: “Ta lo lắng cho nhị muội muội.” Nói xong, lại không cam lòng hỏi tăng nhân kia: “Ngươi nói là vị tiểu Phượng thí chủ, là nhị muội muội và nhị đệ đệ?”

Tăng nhân đáp: “Là ¡ cô nương khoảng mười tuổi, và một tiểu nam hài năm, sáu tuổi.”

Diêu thị thở dài ra một hơi: “Đúng rồi! Chắc chản là A. Hành và Tử Duệ.” Nàng nhất thời sốt ruột, không cố ky. gọi nhị tiểu thư và nhị thiếu gia, rõ ràng là gọi tên của hai đứa con.

Hàn thị nghe xong, trong lòng không thoải mái, nhắc nhở nói: “Diêu tỷ tỷ đừng làm hỏng quy củ.”

Lão thái thái khoát tay chặn lại, phiền muộn trong lòng nháy mắt đã biến mất: “Thôi! A Hành và Tử Duệ chuyển nguy thành an, đây là chuyện tốt, quy củ trước. hết để sang một bên.”

'Vong Xuyên thức thời sửa lại lão thái thái: “Sao lại là chuyển nguy thành an, nhị tiểu thư và nhị thiếu gia vốn tụng kinh trong Phật đường, làm sao mà có nguy hiểm được. Là do nửa đêm đại tiểu thư đi vào phòng nhị tiểu thư, thấy trong phòng không có người, đã cao giọng hô †o nhị tiểu thư bị bắt cóc, nô tỳ đúng là trăm tư không thể lý giải nổi”

Phượng Trầm Ngư bị nàng nói, á khẩu không trả lời được, thấy Phượng Cẩn Nguyên trừng mắt với nàng, lúc này mới vội vã biện giải cho mình: “Tình thế của con nhất thời cấp bách, ai có thể nghĩ nhị muội muội tụng kinh ban đêm?”

Vong Xuyên lại nói: “Nhị tiểu thư nói, gần đây trong phủ xảy ra nhiều chuyện, nàng từ tây bắc về kinh không lâu, nên vì gia đình cố gắng một phần, lúc này mới dẫn nhị thiếu gia tụng kinh cầu phúc suốt đêm.” VỪa nói vừa nhìn mọi người, “Đến chùa Phổ Độ, không phải vì cầu phúc cho Phượng gia sao?”

Nói một hồi, làm mọi người mặt đỏ tai hồng.

Phượng Cẩn Nguyên thấy người đã có tung tích, nhanh chóng hạ lệnh tất cả đi về.

Mọi người được tăng nhân kia dắt đến Phật đường trong chùa Phổ Độ, quả nhiên nhìn thấy Phượng Vũ Hành và Phượng Tử Duệ quỳ gối trên đệm hương bồ, hay. tay tạo thành chữ thập thành tâm cầu phúc. Bên cạnh các nàng, còn có một tiểu hòa thượng đang gõ mõ tụng kinh.

Không bao lâu sau, kinh văn đọc mất một đoạn, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Phượng Vũ Hành kéo 'Tử Duệ xoay người lại, nhìn thấy thất cả mọi người trong Phượng phủ đều đứng ở cửa Phật đường nhìn đến chỗ nàng, trên mặt không khỏi nổi lên cười lạnh.

Nghĩ nàng bị bắt cóc sao?

Có người cười trộm sao?.

Rất xin lỗi, để các ngươi thất vọng rồi.

Nàng dắt Tử Duệ đi ra ngoài cửa, ra vẻ kinh ngạc hỏi Phượng Cẩn Nguyên: “Cha, sao các ngươi lại ở trong này? Cũng đến tụng kinh sao?”

Phượng Cẩn Nguyên khó có thể tin nhìn nữ nhi này, nói thật, hắn vẫn hoài nghỉ lời nói của Vong Xuyên, cho dù các tăng nhân kia đều là chứng cứ, nhưng hắn vẫn hoài nghỉ. Khi thấy Phượng Vũ Hành, lại đúng là không nhìn ra sơ hở gì.

“A Hành vẫn cầu phúc ở Phật đường?” Hắn hỏi con gái trước mặt.

Phượng Vũ Hành gật đầu: “Đúng vậy. Từ lúc bắt đầu tối thì luôn ở trong này, các vị đại sư có thể làm chứng. Vì sao cha lại hỏi như vậy?”

Phượng Cẩn Nguyên lắc đầu, “Không sao là tốt rồi.”

Phượng Vũ Hành hỏi lại: “Cha nghĩ A Hành sẽ có chuyện gì?”

Phượng Cẩn Nguyên ngẩn người, không đáp.

“Khuya rồi, ngươi đi nghỉ sớm đi.” Phượng Cẩn Nguyên không muốn nói chuyện với nàng, xoay người rời đi.

Đến khi về phòng của mình mới có ám vệ hiện thân, đứng trước mặt hẳn cung kính nói: “Chủ tử, sau núi phát hiện ra hai mươi thi thể, toàn bộ đều là sát thủ của Diêm Vương điện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui