Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hành ngẩn người, cuối giờ dần, vậy không bao lâu sau thì nàng tỉnh dậy. Không khỏi tự trách mình vì sao không dậy sớm một chút, dù là sớm một chút, vẫn có thể nhìn thấy hắn.

“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Trong viện có âm thanh của Tử Duệ truyền đến, lập tức “rầm” một cái, cửa bị đứa trẻ kia mở. ra. “Tỷ!” Vẻ mặt Tử Duệ kinh hãi, bỗng bổ nhào vào lòng Phượng Vũ Hành.Nàng đang rửa mặt, vẫn chưa lau khô nước, vừa lo lắng hoảng loạn lấy khăn mặt từ Vong Xuyên, vừa hỏi Tử Duệ: “Sao vậy?”

'Tử Duệ ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt hơi trắng, “Tỷ tỷ, thật đáng sợ! Mẫu thân rất đáng sợi”

Nàng sửng sốt giật mình, mẫu thân, chắc là nói Trầm thị.

“Nàng làm sao?”

“Vừa rồi mẫu thân cắn một nha hoàn, cắt đứt một miếng thịt, miệng đây máu, thịt vẫn còn trên miệng, rất đáng sợi”

Khi Tử Duệ nói chuyện, âm thanh cũng run lên theo.


Phượng Vũ Hành cũng ghê tởm, nhăn mày. Đây là biểu hiện nổi điên của Trầm thị sao?

“Đi, chúng ta đi xem sao.” Nàng dắt tay Tử Duệ ra sân, đi đến nơi ở của Trầm thị, mới phát hiện ra trong viện có vài ni cô thân thể khỏe mạnh, chỉ là nâng Trầm thị đang hôn mê nhét vào nhuyễn kiệu. Sau đó hướng Phượng Cẩn Nguyên dùng nghỉ lễ tạo thành chữ thập, rồi đưa kiệu đi.

Lúc này người Phượng gia đều †ề tụ, Phượng Cẩn Nguyên tuyên bố: “Đại phu nhân Trầm thị tự nguyện đi đến am Phổ Độ cầu phúc cho Phượng gia, từ nay về sau vĩnh viễn không về phù. Các ngươi dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị xuất phát.”

Thế nàng mới biết, hóa ra là Phượng gia quyết định. Trục xuất Trầm thị khỏi phủ môn, lại dùng thanh danh cầu phúc bảo vệ địa vị chủ mẫu của nàng, đồng thời cũng bảo vệ vị trí chính nữ của Trầm Ngư, đúng là tính toán tốt.

Giống như Trầm thị, Mãn Hỉ nhìn Phượng Vũ Hành, tự hỏi một chút, lúc này quỳ trên đất, nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Nô tỳ nguyện ý ở lại am Phổ Độ hầu hạ phu nhân, xin lão gia ân chuẩn.”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của Mãn HỈ.

Phượng Vũ Hành nhìn Mãn Hỉ, biết suy nghĩ trong lòng nàng, không phát ra tiếng, dùng khẩu hình nói: “Đa tạ.” Rồi sau đó tay đưa vào trong tay áo, từ trong không gian lần mò một lát, hai cái bình nhỏ đã cầm trong tay. Nàng xoay người đưa bình nhỏ cho Vong Xuyên, “Tìm cơ hội đưa cho Mãn Hỉ, hỏi xem mẫu thân nàng ở đâu. Ngươi nói với nàng, đúng thời hạn ta sẽ phái người mang thuốc đưa đến đây, để nàng an tâm.”

Vong Xuyên gật đầu đáp ứng.

Người Phượng gia bắt đầu tự dọn dẹp, chưa đầy một lát đã tập trung ở cửa núi, chuẩn bị lên xe.

Văn Tuyên vương phi vẫn muốn ở lại trong chùa hai ngày, Diêu thị chủ động nói lời từ biệt với nàng, Phượng Vũ Hành và Vũ Dương quận chúa cũng nói lời từ biệt, hai người ước hảo sau khi hồi kinh lại gặp lại.

Khi chuẩn bị lên xe, huynh muội An Định vương gia cũng đi chùa Phổ Độ dâng hương, đi tới trước mặt một nhà Phượng gia. Chỉ thấy vị quận chúa kia nói với Phượng Cẩn Nguyên: “Nghĩ rằng có duyên với Phượng đại nhân, từ nhỏ bản quận chúa đã đến chùa Phổ Độ dâng hương, ngẫu nhiên lúc này, lại gặp Phượng đại nhân.”

Phượng Cẩn Nguyên thi lễ, rồi nói: “Thanh Nhạc quận chúa.” Thái độ lãnh đạm xa cách, khác hoàn toàn với lúc gặp Văn Tuyên vương phủ.


Thanh Nhạc quận chúa kia cũng không thấy kỳ lạ, chỉ cười nhẹ nói: “Mấy ngày nữa là đại thọ của mẫu phi ta, đến lúc đó sẽ đưa thiệp mời đến quý phủ, mong rằng có thể hân hạnh được đón tiếp phu nhân Phượng phủ và mấy vị thiếu gia, tiểu thư.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng mỉm cười nói: “Thiếp mời của vương phi, Phượng phủ sẽ nhận. Xin quận chúa yên tâm, chắc chắn Phượng gia sẽ chuẩn bị thọ lễ.”

“Vậy đi, đa tạ Phượng đại nhân.” Thanh Nhạc quận chúa kia cũng không nói nhiều, hàn huyên vài câu rồi xoay người rời đi, lúc gần đi vẫn không quên cho Phượng Vũ Hành một ánh mắt tràn ngập địch ý và khiêu khích.

Nàng nhếch lông mày, đón nhận ánh mắt kia, thu hết thần sắc của Thanh Nhạc quận chúa.

'Trên đường hồi phủ, vì thiếu Trầm thị, thật sự yên tĩnh hơn nhiều. Xe ngựa vốn để Trầm thị ngồi đã bị Phượng Cẩn Nguyên tặng cho Hàn thị ngồi, làm Hàn thị một đường cười quyến rũ.

Phượng Vũ Hành vẫn chọn ngồi cùng Diêu thị và Tôn ma ma, Tôn ma ma rất không tự nhiên, không dám nhìn Phượng Vũ Hành.

Sáng nay tỉnh lại, Tôn ma ma đã cảm thấy có thứ gì đó trong tay, nàng cúi đầu nhìn, lại phát hiện không biết khi nào trong tay đã cầm một chiếc trâm cài tóc. Mà chiếc trâm cài tóc kia sao nhìn rất quen, chờ nàng xoa nhẹ mắt, hoàn toàn tỉnh táo mới giật mình, đó là của đứa cháu gái nhỏ khi xuất giá mình đã lén đưa cho nàng. Tuy rằng đã cũ, nhưng là thứ đáng giá nhất của nàng. Đó là năm khi Diêu thị xuất giá, phu nhân Diêu gia đã đưa cho. nàng.

'Tôn ma ma rất sợ, nàng không biết vì sao thứ của cháu gái lại bỗng ở trong tay mình, nhưng nghĩ đến mấy ngày gần đây giúp tam gia Trầm gia làm vài chuyện, trong lòng không khỏi run sợ.

Nhị tiểu thư Phượng Vũ Hành không bao giờ có tính hiền lành, từ lúc trên đường hồi kinh thì nàng phát hiện, nhị tiểu thư bây giờ và ba năm trước đây hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải nhớ tới cháu gái nhỏ của mình, nàng tuyệt đối muốn đối địch với Phượng Vũ Hành.


Lần trước là chuyện vu cổ hình nhân thế mạng, Phượng Vũ Hành không bắt nàng, nàng còn nghĩ rằng mình đã che dấu được. lần này lại liên hợp với Phượng Trầm Ngư giúp Trầm Vạn Lương làm nội ứng dẫn tầm mắt của Phượng Vũ Hành và Diêu thị rời khỏi Tử Duệ, nàng nghĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng trầm cài tóc lại đập tắt tâm lý may mắn của nàng.

Không phải là không chuyện gì, mà là có chuyện, hơn nữa là chuyện lớn.

Phượng Vũ Hành thấy biểu tình trên mặt Tôn ma ma thay đổi trong phút chốc, không khỏi cười lạnh một cái.

Mắt thấy Diêu thị đã ngủ say, nàng nói nhẹ: “Có một số chuyện ta đã biết rõ, phải có chừng có mực, không nên ép ta đường cùng.”

Một câu, Tôn ma ma nghe thấy mà một thân mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc, đoàn xe dừng lại trước cửa Phượng phủ. Khi xuống xe Phượng Vũ Hành có cảm giác kỳ lạ, giống như trong không khí có cái gì bỗng biến mất.

Nàng biết, là Huyền Thiên Minh luôn âm thầm bảo vệ nàng đã rời đi. Không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn trong không trung, không tiếng động, nói: “Hẹn gặp lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận