Thần Y Độc Phi

Đúng vậy, nàng phải nghĩ vì bản thân. Không thể dựa vào mẫu thân, cang không thể dựa vào ca ca, nàng chỉ có thể dựa vào phụ thân. Mà mẹ của phụ thân là lão thái thái, nàng chỉ có thể làm lung lạc người quan trọng nhất, có thể giữ được tiền đồ và bản thân bình an.

Thôi vậy, nàng sẽ nhịn, chờ ngày sau một bước lên mây, lúc đó nhất định phải thanh toán món nợ này.

Trầm Ngư hung hăng liếc oan Phượng Vũ Hành một cái, sau đó hành lễ với lão thái thái: “Cháu gái đã hiểu, xin tổ mẫu yên tâm, cháu gái quay về sẽ báo với các cậu, để các cậu mau chóng đem bạc đến quý phủ.”

“Ừ” Lão thái thái hài lòng gật đầu, “Cháu có thể nghĩ như thế, cũng không uổng phí một mảnh tâm của Phượng gia cho cháu." Rốt cuộc tâm của lão thái thái cũng thả lỏng, nàng đúng là sợ Trầm Ngư không đáp ứng. Phải biết rằng, hai mươi vạn này không cần sung vào công trung, Phượng Vũ Hành nói, đầu phân chia cho các nàng.

Lão thái thái tính toán, nàng một phần, Phượng Cẩn Nguyên một phần, Tưởng Dung và Phấn Đại các nàng một phần. Thì phải nói là, hai mươi vạn bạc này nếu chia đều thành bốn phần, mỗi phần năm vạn. Tưởng Dung và Phấn Đại dĩ nhiên sẽ ngại, nhưng Phượng Cẩn Nguyên là con trai nàng, với tính cách của Phượng Cẩn Nguyên, không cần nàng mở miệng, cũng chắc chắn sẽ đưa một phần cho nàng. Tính toán như vậy, chính nàng có thể có mười vạn lượng. Mười vạn lượng đói!

Lão thái thái càng nghĩ càng vui vẻ, ngay lúc này, lại nghe thấy Phượng Vũ Hành nói: “Vấn đề bạc đã giải quyết, vậy chúng ta nói chuyện Kỳ Bảo Trai bị đổi đồ cổ.”

Phượng Trầm Ngư cắn răng nói từng chữ: “Nhị muội muội, Thẩm gia không phải bảo khố vô hạn!”

“Ø?” Phượng Vũ Hành buồn bực, “Đại tỷ tỷ gọi là Phượng Trầm Ngư hay là Thẩm Trầm Ngư vậy? Sao hiện tại chúng ta đang ở Phượng gia tìm thứ này thứ kia, tỷ lại luôn miệng nói đỡ cho Thẩm gia? Thẩm gia trộm đồ của Phượng gia, tỷ như là thù địch của Phượng gia thì cũng thôi, trái lại sao lại chỉ trích chúng ta?”

Hàn thị cũng nói theo một câu: “Đúng vậy đại tiểu thư, chung quy ngài là người của Phượng gia.

Phượng Vũ Hành lại nói: “Vừa rồi sau khi hồi phủ, phụ thân còn nói với ta, ta là con gái của Phượng gia, chỉ có Phượng gia là tốt, tương lai ta gả đến nhà chồng mới có thể diện. Chẳng lẽ đại tỷ tỷ không cho là như vậy?”

Hai người hợp xướng, làm Phượng Trâm Ngư á khẩu không trả lời được.

“Vậy rốt cuộc nhị muội muội muốn như thế nào?” 'Trầm Ngư tức giận đến gan cũng đau.

“Cũng không muốn thế nào cả." Phượng Vũ Hành đùa nghịch móng tay, ẩn ý nói: “Chỉ là nhớ ra lúc quay về gặp lại Ngự vương điện hạ đã nói với hắn một tiếng, hình như trong kinh có người phú quý lui tới với người trong giang hồ rất chặt chẽ, cũng đã lấy tiền tài để thuê sát thủ ám sát người nhà của mệnh quan triều đình, xin điện hạ giúp đỡ điều tra.”

“Phượng Vũ Hành!” Rốt cuộc Trầm Ngư bỏ lớp cải trang xuống, chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hành mắng: “ nhân! Không có chứng cứ, ngươi dựa vào đâu mà nói 'Thẩm gia thuê người giết ngươi? Ngươi tính là cái thá gì?”

*ÔI” Phượng Vũ Hành vui vẻ, “Ta nói Thẩm gia thuê sát thủ khi nào? Lại nói sát thủ tới giết ta khi nào? Đại tỷ tỷ, tỷ không đánh đã khai. Còn nữa, ta là con gái của Phượng gia, tỷ nói ta là gì vậy?”

Hai tỷ muội này đối chọi gay gắt, từng câu làm lão. thái thái tức giận không thể thở nổi. Tùy tay cầm chén trà vứt xuống đất, “choang” một tiếng, chén trà vỡ toang, lúc này tranh cãi ầm ï mới dừng lại.

“Trầm Ngư!” Lão thái thái thất vọng cực điểm đối với Phượng Trầm Ngư. Trong mắt nàng, đứa cháu gái lớn này luôn là người ôn nhu, có một tấm lòng từ bi như Bồ Tát. Sao trong phút chốc đó, nàng lại thấy bóng dáng Thẩm thị trên người Trầm Ngư? Chẳng lế có mẫu thân thế nào, con gái cũng như vậy? “Cháu làm ta quá thất vọng”

Lão thái thái lắc đầu, không muốn nhìn Phượng 'Trầm Ngư nữa.

Phượng Trầm Ngư ủy khuất cực độ, chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: “Vì sao tổ mẫu không nói nhị muội muội không đúng?”

Lão thái thái thấy nàng không biết hối cải còn chỉ lỗi người khác, không khỏi tức giận thêm vài phần: “Nhị muội muội của cháu mỗi lời đều là thật! Trầm Ngư, cháu bị Thẩm gia làm mờ mắt sau? Sao cháu không nhìn xem một nhà đó là dạng tốt xấu gì? A Hành nói đều đúng, bọn họ ỷ mình có tiền mà hoành hành. Hôm nay ta nói luôn ở trong này, Trầm Ngư cháu nói với người Thẩm gia, đừng tưởng rằng Phượng phủ không biết cái gì, bọn họ làm gì bên ngoài thì ta mặc kệ, nhưng nếu cầm đao. nhọn tiến vào Phượng phủ ta, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Lời này của lão thái thái vừa nói ra, Phượng Trầm Ngư mới bắt đầu mất hồn.

Hóa ra lão thái thái biết, vậy có nghĩa là phụ thân của nàng cũng biết. Rốt cuộc các nàng biết bao nhiêu? Cũng biết nàng làm nội ứng của Thẩm gia sao?

Tâm Trầm Ngư càng ngày càng trầm, vừa mới kích động cũng dần bình tĩnh xuống.

An thị hợp thời đề thêm một câu: “Đại tiểu thư, rốt cuộc ngài là người của Phượng gia đấy:

Đúng vậy! Nàng là người của Phượng gia! Tương lai cho dù có nhiều tiền đồ, Thẩm gia đều không thể giúp một việc, là chung thân đại sự của nàng còn cần Phượng gia làm chỉ.

Trầm Ngư tức giận dần hòa hoãn lại, nước mắt trên mặt cũng từ từ hết.

Rốt cuộc, nàng từ từ tiến lên, quỳ xuống trước mặt lão thái thái: “Cháu gái đã biết sai rồi, chính là theo lời của tổ mẫu, cháu gái đã bị Thẩm gia làm mờ mắt, xin tổ mẫu yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Lão thái thái gật đầu, “Cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."

Phượng Vũ Hành cũng nở nụ cười, “Nếu đại tỷ tỷ đã thông suốt, vậy mau liên lạc với Thẩm gia đi.” Nàng nói xong, rồi lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, “Đây là đồ cổ đã thiếu trong Kỳ Bảo Trai, nếu Thẩm gia không thể trả đủ, ta sẽ báo mất với quan phủ, ấn vật bị mất sẽ bị xử lý. Đến lúc đó, nếu lại có cái gì từ Thẩm gia hay Kim Ngọc viện bị phát hiện ra, thì đó là tang vật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui