Thanh Nhạc quận chúa xoay mạnh qua, đối mắt với Phượng Vũ Hành, một cỗ oán khí liền bốc lên.
“Ta tưởng ai, hóa ra là một thứ nữ nho nhỏ của Phượng gia.” Giữa lời nói của Thanh Nhạc mang theo miệt thị nồng đậm. “Một cái bát ba vạn, tiểu thứ nữ, ngươi tính thế nào vậy?”
Phượng Vũ Hành khoanh tay trước ngực, cũng trừng mắt nhìn Thanh Nhạc quận chúa, nói: “Ta cũng tưởng là ai, hóa ra là quận chúa của vương gia khác họ. Một cái váy một vạn, quận chúa khác họ, ngươi tính thế nào. vậy?”
“Ngươi, bản quận chúa là như thế tính!” Hai tay của Thanh Nhạc chống vào thắt lưng, chỉ vào Phượng Vũ Hành nói: “Thứ nữ nho nhỏ, nhìn thấy bản quận chúa không quỳ xuống hành lễ, đây là quy củ của Phượng gia ngươi?”
“ƠI" Vừa nghe lời này, Huyền Thiên Ca không thích, “Con gái của một vương gia khác họ, ngươi nhìn thấy bản quận chúa sao lại không quỳ?”
Lúc này Thanh Nhạc mới nhìn đến Huyền Thiên Ca vẫn đứng sau Phượng Vũ Hành, không khỏi nhíu mày. Tuy đều là quận chúa, nhưng ý nghĩa tuyệt đối không giống. Người ta đúng là con cháu của Huyền gia, phụ thân mình chỉ là cá được phong vương gia, căn bản không có nửa điểm thực quyền. Nay Huyền Thiên Ca làm khó dễ, đúng là làm cho nàng có chút xấu hổ.
Từ lúc Huyền Thiên Ga lên tiếng, Phong Thiên Ngọc và Nhâm Tích Phong cũng ở phía sau tiến lên, chợt nghe Phong Thiên Ngọc nói: “A Hành đúng là thứ nữ của Phượng gia, nhưng ta là chính nữ của Phong gia. Xin hỏi vị quận chúa này, ngươi muốn nói gì với hữu tướng phủ Phong gia chúng ta sao?”
Nhâm Tích Phong cũng mở miệng nói: “Ta ở Bình Nam tướng quân phủ cũng rất muốn nghe Thanh Nhạc quận chúa chỉ giáo, hoặc ta có thể mời cha ta đến Định An vương phủ một chuyến, nghe xem Định An vương nói như thế nào. Bạch Phù Dung là tỷ muội của chúng ta, cho dù gia thế của nàng như thế nào, chúng ta đều là hậu thuẫn của nàng. Còn có A Hành, mặc dù nàng là thứ nữ Phượng gia, nhưng ngươi đừng quên, nàng cũng là chính phi Ngự vương tương lai.”
Phượng Vũ Hành bỗng nở nụ cười, che miệng cười khanh khách, sau đó nhéo đầu tỷ muội bên cạnh nói: “Quận chúa là người hay quên, nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường, nhưng mà không sao, ta quay về để Huyền Thiên Minh lại đốt Định An vương phủ một lần nữa, nhắc nhở Thanh Nhạc quận chúa một chút. Quận chúa ngươi không cần khách khí, Huyền Thiên Minh không chê mệt.”
Nàng cứ đem đại danh Ngự vương để lên miệng, người nghe thấy dĩ nhiên sẽ hiểu một đôi có hôn ước. tình cảm tốt bao nhiêu. Thanh Nhạc quận chúa tức giận đến nỗi phổi muốn nổ tung, nhưng tình huống trước mắt đều là người không dễ chọc. Cơn tức của nàng không có chỗ phát, liếc mắt thấy tiểu nhị còn đang quỳ trên mặt đất, thì nâng chân lên định đạp xuống.
Nhưng một chân này vừa nâng lên, lại bỗng thấy chỗ đầu gối như bị cái gì đánh vào, nửa chân của nàng đau đến tê người, chân vốn đang giơ lên đã ngừng lại giữa không trung.
Nàng quay đầu nhìn, mới phát hiện, vừa rồi đúng là Phượng Vũ Hành tùy tay ném một cái thìa lên đùi nàng, vậy lực đại cũng không thể nào lớn như vậy, cứ như một tảng đá đập xuống, làm chân của nàng vừa xót vừa đau.Thanh Nhạc không cam lòng, chân không nâng được thì còn có tay. Lưng uống cong, rồi túm tiểu nhị kia từ mặt đất đứng lên, sau đó giơ tay, “bốp bốp” tát hai cái.
Tiểu nhị của điếm đau phát khóc, nhưng lại không thể đắc tội vị quận cháu này, nước mắt ủy khuất chảy ròng.
Thanh Nhạc quận chúa đánh có hơi thích, đẩy tiểu nhị kia về phía trước, rồi quay đầu lại khiêu khích nhìn về phía Phượng Vũ Hành.
Nhưng nàng không nghĩ là làm được, lần này mới phát hiện, không biết lúc nào, Phượng Vũ Hành đã bất giờ đi đến trước mặt mình, sau đó học bộ dáng của nàng, một tay túm lấy cổ áo nàng, vung tay lên, “bốp bốp bốp”, ba cái bạt tai hướng đến mặt nàng vùn vụt đi xuống.
Thanh Nhạc quận chúa bị Phượng Vũ Hành tát, nàng chết cũng không thể tưởng tượng được một thứ nữ nho nhỏ của tướng phủ lại có lá gan lớn như vậy, dám động thủ đánh nàng. Hai má đau nóng rát, muốn đánh trả, lại nghe Phượng Vũ Hành nói: “Đừng tưởng rằng vừa rồi khi ngươi đánh ba cái thì ta không phát hiện ra, nếu không phải ngươi vươn một chân cãi nhau với Phù Dung, sao. có thể xảy ra chuyện này. Thanh Nhạc quận chúa, mời ngươi xem thời điểm mà cảnh giác cao độ, nhìn xem người chọc đến là người nào! Hôm nay ta nói cho ngươi biết, Phượng Vũ Hành ta là nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu này, hạ nhân của nhà ta đã bị bắt nạt, ta tuyệt đối không thể giả vờ không để ý. Ba cái tát này ta trả lại cho ngươi, để ngươi nhớ cho kỹ.”
Làm sao Thanh Nhạc có thể nghe lọt lời của nàng, đặc biệt là cái câu “nửa chủ nhân của Tiên Nhã lâu” kia lại càng kích thích nàng. Trong tay, không biết như thế nào lại rút ra một cây chủy thủ!
Nhâm Tích Phong lớn lên trong tướng quân phủ từ nhỏ đã luyện võ, mắt thấy có độc, nhìn hết tất cả, nhanh chóng nhắc nhở: “A Hành cẩn thận.”
Phượng Vũ Hành ngay một khắc Thanh Nhạc rút chủy thủ ra, dứt khoát uốn lưng.
Chỉ thấy eo nhỏ của nàng uốn thành chín mươi độ, chủy thủ của Thanh Nhạc đã đâm đến, bổ nhào vào.
Phượng Vũ Hành tức giận không thôi, phía dưới chân vừa động, đá thẳng vào bụng của Thanh Nhạc.
Nàng có thể né tránh được Thanh Nhạc, còn Thanh Nhạc tuyệt đối không thể tránh thoát Phượng Vũ Hành. Cú đá này thực sự chắc chắn, làm Thanh Nhạc khom người lại vì đau. Phượng Vũ Hành quay đầu bổ xuống lưng nàng, dứt khoát đánh Thanh Nhạc thành nửa quỳ trên đất.
Chợt nghe Huyền Thiên Ca nói: “Bình thân.”