Thần Y Độc Phi

Nhưng mà lần này Trầm Ngư mặc gì cũng không quan trọng bằng chuyện của Phượng Vũ Hành, nàng chỉ lôi kéo Tưởng Dung đi về phía xe ngựa bình thường kia, khi chuẩn bị đi vào trong xe, thì nghe thấy Trâm Ngư nói: “Bằng không hai vị muội muội ngồi chung với ta đi, bên trong khá rộng, chiếc kia để bọn hạ nhân ngồi là được.”

Phượng Vũ Hành nhíu mày, hiện tại ý muốn nói chiếc xe bình thường này chỉ đáng để hạ nhân ngồi?

“Đa tạ đại tỷ tỷ đã mời, nhưng không cần, chúng ta là thứ nữ nho nhỏ, chen chúc cùng bọn hạ nhân là được rồi” Nàng ném những lời này ra, vén màn vào xe. Tưởng Dung cũng cúi người với Trâm Ngư, đi vào theo Phượng Vũ Hành. Đi sau là Vong Xuyên và nha đầu của Tưởng Dung, bốn người đồng loạt vào xe, dứt khoát để Trầm Ngư bên ngoài.

Phượng Trầm Ngư nắm chặt quả đấm, trừng mắt nhìn qua màn vào trong xe, căm giận rồi tự đi vào trong xe ngựa tử đàn kia. Truyện Đông Phương

Hai chiếc xe ngựa đồng thời chạy tới Định An vương phủ, lần đầu tiên Tưởng Dung được tham dự nơi như vậy, hơi khẩn trương, ngồi trong xe vẫn nắm chặt khăn tay.

Còn Phượng Vũ Hành nhắm hai mắt lại, rõ ràng đang ngủ thêm. Nhưng thực tế, nàng vẫn đang nghĩ, sẽ vẽ một kiểu đồ, dùng quảng hàn tỉ làm hai bộ áo ngủ để mặc. Nàng mặc một bộ, lại cho Diêu thị một bộ.

Nghĩ đi nghĩ lại, đã đến Định An vương phủ.

Khi các nàng đến, đã có nhiều phu nhân, tiểu thư tụ tập ở cửa nói chuyện tán gẫu. Vừa thấy xe ngựa của Phượng gia đến, đều dừng nói lại, nhìn qua hai chiếc xe ngựa.

Khi màn của hai chiếc xe ngựa cùng vén lên, Tưởng Dung vẫn đi theo phía sau Phượng Vũ Hành, vẫn là bộ dạng rụt rè như cũ, đầu cũng không dám ngẩng.

Phượng Vũ Hành không cảm thấy gì, được hạ nhân vén mành nâng xuống xe, sau đó quay đầu nhìn Phượng Trầm Ngư.

Chỉ thấy vẻ kiêu ngạo của vị đại tiểu thư này không phải cao bình thường, đầu tiên là xa phu phía dưới đặt cho nàng cái ghế để chân, sau đó là hai nha hoàn Ỷ Lân và Ỷ Nguyệt xuống xe trước, Ỷ Lan một bên nâng người đi xuống, Ỷ Nguyệt quay lại nâng đuôi váy cho nàng.

Phượng Vũ Hành đánh giá kiểu nghỉ thức này, đã hiện lên kiểu hôn lễ Tây Âu ở thế kỉ XXI. Không khỏi giật giật khóe miệng, Phượng Trầm Ngư đúng là đang tìm đường chết cho mình.

Ba vị tiểu thư Phượng gia lần đầu tham gia yến hội ở Định Anh vương phủ, lại nói tiếp, coi như là lần đầu tiên Phượng gia chính thức thả nữ nhỉ ra ngoài.

Trước kia Phượng Vũ Hành không ở trong kinh nên dĩ nhiên là không có phần tham gia, Tưởng Dung và Phấn Đại còn nhỏ nên cũng không có tư cách, mà còn Phượng Trầm Ngư như là báu vật của Phượng gia bị giấu trong phủ, bên ngoài chỉ nghe phong thanh là Phượng gia có tiểu thư dòng chính tuyệt đẹp tao nhã, còn chưa nhìn thấy bộ dạng thế nào.

Nay ba người vừa đứng trước cửa phủ, lập tức đã nổi lên những tiếng xì xào trong không khí.

Đương nhiên, âm thanh này là về Phượng Trầm Ngư.Phượng Trầm Ngư rất đẹp, vẻ đẹp này không quá kiều diễm cũng không nhạt nhòa, đối với khiếu thẩm mỹ của mọi người thì là trung tâm, làm người ta vừa thấy đã không nhịn được mà kinh ngạc.

Đặc biệt hôm nay đã chuẩn bị tỉ mỉ như thế, lần đầu tiên Phượng Trầm Ngư đã bộc lộ ra, đúng là làm mọi người phải than sợ.

Trong phút chốc, có người không nhịn được, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: “Đó là đại tiểu thư Phượng gia sao? Ông trời của ta, đó là người sao? Sao có thể đẹp như vậy?”

Còn có người nói: “Người con gái này của Phượng gia nghe nói lúc sinh hạ, trên trời có ánh sáng mờ, dĩ nhiên không phải là người thường.”

“Nghe nói trước kia là thứ nữ, sau mẫu thân nàng được lên chức, thế nên mới thành chính nữ?”

“Vậy chính nữ ban đầu đâu?” Rốt cuộc đề tài đã chuyển qua người Phượng Vũ

Hành, có người biết chuyện cũ của Phượng gia chỉ vào Phượng Vũ Hành nhỏ giọng nói: “Đó là chính nữ ban đầu, đáng tiếc ngoại tổ của nàng gây họa, Phượng gia sợ bị liên lụy, trong đêm đó đã đuổi đại phu nhân ban đầu ra đường, đưa mẫu thân Phượng Trầm Ngư lên chức vị.”

*À” Có người thêm vào, “Ta cũng biết chuyện này. Trước kia Diêu gia từng đến quý phủ chúng ta, năm đó Diêu gia nở mày nở mặt thế nào, nay cửa phủ bụi đã bám đầy."

“Diêu phủ không có người mới vào ở sao?”

“Không có. Nghe nói phủ đệ vẫn của Diêu gia, cũng không bị Hoàng thượng thu hồi.”

“Các ngươi tới chúc thọ mẫu phi của ta, sao không vào viện làm việc chính đi, đứng ở cửa làm loạn cái gì?” Mọi người đang nghị luận bị một âm thanh ngắt lời, nhìn lại, chỉ thấy Thanh Nhạc quận chúa kia đang từ trong phủ đi ra ngoài cửa.

Thanh Nhạc nói một câu, làm tất cả mọi người ở đây. im lặng, một đám mặt cười đi vào phủ môn. Lá gan hơi lớn thì vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, sợ bỏ lỡ trò hay sắp. bắt đầu.

Phượng Trầm Ngư nhìn Thanh Nhạc, trên mặt mỉm cười, chủ động đi lên hai bước, nói: “Trầm Ngư bái kiến Thanh Nhạc quận chúa.” Cúi người nhẹ nhàng, cũng không bị mất lễ tiết, cũng không mất phần cao quý.

“Hừ!” Thanh Nhạc không chút khách khí hừ lạnh một tiếng, đánh giá cao thấp một thân này của Trầm Ngư, sau một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Hóa ra là đại tiểu thư Phượng phủ, ta còn tưởng là tân nương tử nhà ai muốn đến Định An vương phủ chúng ta xin tiền thưởng.” Câu nói châm chọc cực điểm.

Phượng Trầm Ngư bị nàng nói thế, trên mặt nóng lên, trong lòng tức giận lại không được phát tác, chỉ xấu hổ nói: “Quận chúa thật biết nói đùa.”

Mà Thanh Nhạc kia đã đem ánh mắt rời khỏi người 'Trâm Ngư, nhìn về phía Phượng Vũ Hành.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, từ sau chuyện ở Tiên Nhã lâu, Phượng Vũ Hành đối với vị Thanh Nhạc quận chúa này mà nói, sẽ không chỉ là tình địch, còn có vẻ mặt thù hận.

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt của Thanh Nhạc quận chúa lóe ra mấy phần ánh lửa, Phượng Vũ Hành lại cười như một đóa hoa, thu thập ánh mắt tàn nhẫn kia vào trong túi, sau đó từ từ tiến lên, cũng không thăm hỏi gì, dừng lại, trực tiếp nói chuyện với Thanh Nhạc: “Đã lâu không thấy! Khuôn mặt này của ngươi không còn sưng lên nữa, tốt hơn nhiều rồi đấy.”Thanh Nhạc tức giận đến nỗi hai hàm răng run lên, hai tay đã sớm nắm chặt, đặc biệt muốn một quyền đánh vào mặt Phượng Vũ Hành, nhưng nàng cảm thấy bản thân không thể đánh lại người †a.

“Phượng Vũ Hành!” Thanh Nhạc tranh cãi vô ích, “Ngươi chờ đó cho ta, dám đến Định An vương phủ ta, thì chịu đựng cho tốt.”

“Được đó." Phượng Vũ Hành nhún nhún vai, “Sẽ chờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui