Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hành lại nói: “Không chỉ có thế. Nghĩ chắc phụ thân và tổ mẫu còn chưa nghe nói chuyện sau đó, Thanh Nhạc quận chúa kia và một nam tử gặp riêng ở nhà sau, bị mọi người phá vỡ chuyện tốt, khi mọi người đi vào, y phục của Thanh Nhạc quận chúa không chỉnh † và nam tử kia ngâm mình trong thùng nước tắm, nam tử kia ngay cả quần áo cũng chưa mặc, Thanh Nhạc: quận chúa còn dám vu oan nói A Hành lén gặp người khác, nói là nàng đi vào để bắt ta.”Cái gì?” Lúc nàng Phượng Cẩn Nguyên cũng kích động, “Các nàng xếp đặt Phượng phủ ta bất thành?”

“Còn nữa!" Phượng Vũ Hành nói nhiều hơn, “Chuyện tốt không chỉ có khách nữ thấy được, khách nam cũng đều ở đó. Thất điện hạ lúc gần đi còn nói sẽ báo cáo với Hoàng thượng tứ hôn cho Thanh Nhạc quận chúa và nam tử kia, nhưng Thanh Nhạc quận chúa lại năn nỉ Định An vương, để hắn nói với Hoàng thượng, nói nàng không cần gả cho nam tử kia, nàng phải gả cho. Ngự vương, phải làm chính phi.”

“Khẩu khí thật lớn!” Lão thái thái tức giận run lên,

“Chính phi Ngự vương là A Hành nhà chúng ta, làm sao. đến phiên quận chúa khác họ kial”

“Phỏng chừng ý của Định An vương phủ là để Ngự vương phủ và Phượng gia chúng ta giải trừ hôn ước!” Phượng Vũ Hành khẽ thở dài một tiếng, thập phần bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc người ta là vương phủ, năm đó chẳng phải biết rõ A Hành và cửu hoàng tử đã có hôn ước mà còn đi thỉnh cầu Hoàng thượng tứ hôn sao.”

Phượng Vũ Hành nói xong, thành công đổi hướng từ mình bật đến Định An vương phủ.

Trầm Ngư thấy phụ thân và tổ mẫu đang chỉ trích Phượng Vũ Hành biến thành công khai lên án Định An vương phủ, không khỏi lại khóc nức nở, ủy khuất kêu lên một tiếng: “Phụ thân.”

Phượng Vũ Hành không chờ phụ thân nàng nói chuyện, sau đó hỏi một câu: “Phụ thân, một vương gia không có thực quyền, sao lại dám bắt nạt con gái của thừa tướng đương triều như vậy? Đem con gái Phượng gia so sánh với nô tài trong vương phủ, Định An vương phủ đặt đại quan nhất phẩm đương triều ở vị trí kia sao? Xin phụ thân làm chủ cho tỷ muội chúng ta!”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, khuyên Trầm Ngư: “Con yên tâm, món nợ này nhất định vi phụ nhớ kỹ, tòa Định An vương phủ kia, Phượng gia ta và hắn không đội trời chung!”

'Trầm Ngư muốn nói ta không cho ngươi ghi hận Định An vương phủ, ta muốn ngươi ghi hận Phượng Vũ Hành! Nhưng rốt cuộc không thể nói như vậy, nếu phụ thân nàng đã nhận định là lỗi của Định An vương phủ, nếu nàng đem mũi nhọn chỉ vào Phượng Vũ Hành lần nữa, vậy tất sẽ tạo thành cục diện tỷ muội không yêu thương nhau. Nàng không thể ở trước mặt phụ thân biểu hiện mặt không tốt, chỉ có thể cúi đầu, ủy khất “dạ” một tiếng, lại thừa dịp Phượng Cẩn Nguyên không để ý, hung hăng trừng mắt Phượng Vũ Hành một cái.

Lão thái thái cảm thấy cảm xúc trong Trầm Ngư không thích hợp, vừa cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tàn nhãn kia của nàng, trong lòng không khỏi run lên.

Phượng Vũ Hành không phải người lương thiện, mọi người đều biết. Huống chi căn bản Phượng Vũ Hành vốn không có ý giả vờ giả vịt, ai làm nàng không thoải mái, ai cùng nàng kết thù, nàng báo thù tại chỗ, tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu.

Nhưng cho tới giờ Trâm Ngư đều mang khuôn mặt Bồ Tát trước mặt người khác, trước kia nàng cảm thấy cháu gái này có tính tình tốt, chỉ có nhân tài tâm địa từ bi như vậy mới xứng làm chỉ mẫu của một nước. Nhưng. hôm nay, lại phát hiện Phượng Trầm Ngư không phải người nhu thuận như nàng tưởng tượng, sau lưng chỉ sợ có tâm tư tàn nhẫn giống Phượng Vũ Hành.

Lão thái thái hơi hoảng, nàng không phải sợ Trầm Ngư công tâm kế, nếu sau này nhất định đi vào con đường mẫu nghị, quá thiện lương sao có thể đi. Nàng sợ là thứ Trầm Ngư có không phải là tâm kế, mà là có đầu óc tâm tư ác độc không thể dùng giống Thẩm thị, nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ nàng không phải là hy vọng của Phượng gia, ngược lại trở thành tai họa của Phượng gial

Việc hôm nay, làm Phượng Cẩn Nguyên trở về Tùng viên phải suy nghĩ sâu xa hơn. Trong lời của Phượng Vũ Hành nhắc nhở hắn, dựa vào đâu mà một vương gia khác họ không có thực quyền lại dám không để Phượng. phủ hắn vào trong mắt? Nói đi nói lại, không phải là vì Phượng gia không có một ngọn núi để dựa vào. Tuy Phượng Vũ Hành và Ngự vương có hôn ước, nhưng Ngự vương kia bao nhiêu chuyện tốt đều chỉ cho cá nhân Phượng Vũ Hành, đối với Phượng gia hắn, một chút thể diện cũng chưa cho. Người hiểu chuyện thậm chí sẽ biết, Ngự vương phủ không vừa mắt Phượng gia, đừng nói là Phượng gia không có chuyện, cho dù tương lai có chuyện, người ta không bỏ đá xuống giếng là may rồi, căn bản khoogn thể trông cậy giúp đỡ.

Hắn cảm thấy, có một số việc, đến lúc phải quyết định.

“Người đâu.” Âm thành trầm thấp của Phượng Cẩn Nguyên vang lên, bên ngoài lập tức có gã sai vặt đẩy cửa tiến vào, “Chuẩn bị xe ngựa.”

Gã sai vặt sửng sốt, trước mắt trời đã là canh hai, hơn nửa đêm còn muốn xuất môn? Nhưng rốt cuộc không dám hỏi nhiều, đáp lại phải chuẩn bị xe.

Sau khi gã sai vặt kia lui ra, chợt nghe Phượng Cẩn Nguyên thấp giọng gọi: “Ám vệ.”

Lập tức có bóng người thoáng hiện, đứng giữa thư phòng.

“Lần trước để ngươi đi điều tra tam hoàng tử, có điều tra được gì không?”

Ám vệ gật đầu, “Năm ngày trước, tam hoàng tử từng gặp hữu tướng Phong đại nhân, nhưng Phong đại nhân không gặp. Hai ngày sau, Phong đại nhân tìm đến nhị hoàng tử. Ngoài ra, tam hoàng tử có ý đồ sớm âm thầm nuôi dưỡng binh mã, nhiều lần trưng binh tỉnh ngoài, hiện tại theo tin tức đáng tin cậy, đã có hơn ba vạn quân."

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, “Tốt lắm, có tiền đồ.”

“Đại nhân muốn đến Tương vương phủ của tam hoàng tử?”

Phượng Cẩn Nguyên gật đầu, “Đúng lúc phải đi bên đó một chuyến, Phượng gia ta vô luận thế nào cũng không trốn thoát khỏi trận tranh đoạt này, nếu không biểu hiện thái độ, chỉ sợ... theo thời gian thì đã quá muộn!”

Ám vệ không nói thêm nữa, chợt người lóe lên, lại biến mất trong không khí.

Phượng Cẩn Nguyên rời phủ suốt đêm, lặng lẽ vào trong Tương vương phủ của tam hoàng tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui