Có lời này của lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên cũng không nói thêm gì, đành ngậm miệng, bỗng lão thái thái lại nói: “Hôm nay gọi các ngươi đến, chủ yếu là có hai việc muốn nói.” Lão thái thái nhìn xung quanh mọi người trong phòng một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Phượng Tử Hạo, chậm rãi nói: “Vết thương của Tử Hạo cũng đã khỏi, phụ thân cháu an bài cho cháu ở Tử Nham thư viện ở Tê Châu, năm ngày sau sẽ sai người đưa cháu đi Tê Châu.”
Phượng Tử Hạo khó chịu hừ một tiếng, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lão thái thái thấy hắn coi như đã nghe lời, lặng lẽ gật đầu, lại nói: “Chuyên thứ hai, là Thẩm thị ở lại Phổ Độ am cầu phúc cho Phượng gia đã nhiều ngày, sắp tới sẽ hồi phủ. Dù sao cũng người trong nhà cầu phúc trở về là đại sự, mang theo những mong ước từ trong chùa, chúng ta phải chuẩn bị tốt một chút.”
Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, nói trắng ra không phải là Thẩm thị muốn trở lại, để mọi người chuẩn bị ra nghênh đón sao.
Không chỉ nàng nghĩ như vậy, trong lòng mọi người đang ngồi trừ Kim Trân đã biết, những người khác đều cảm thấy ngoài ý muốn. Đặc biệt là Phượng Phấn Đại, Thẩm thị tro tàn lại cháy làm đáy lòng nàng dâng lên lòng đố kị hừng hực. Nàng như nghe thấy âm thanh mộng chính nữ tan biến, không khỏi lại trách Hàn thị không có cơ hội.
Trâm Ngư không có phản ứng đặc biệt, chỉ nói với Phượng Tử Hạo: “Lần này ca ca đi học nhất định không được phụ sự kỳ vọng của tổ mẫu và phụ thân nữa, Tử Nham thư viện tuy không thể so với Vân Lộc thư viện, nhưng có chút danh tiếng.”
Nghe nàng nói như vậy, Phượng Cẩn Nguyên không khỏi trừn mắt nhìn Diêu thị, chỉ đổ thừa nữ nhân này không chịu nói vài lời hay cho Tử Hạo trước mặt Văn Tuyên vương phi, bằng không hắn đường đường là con trai tả tướng sao ngay cả Vân Lộc thư viện cũng không vào được?
Ánh mắt này bị Phượng Vũ Hành đúng lúc nhìn thấy, nàng cũng không ho khan, chỉ mở miệng trầm tĩnh nói: “Đại ca ca cũng phải bảo trọng thân mình, lại nói, thân thể bệnh tật của đại ca cũng làm tổ mẫu và phụ thân lo lắng đấy.”
Chứng bệnh kia của Phượng Tử Hạo vẫn đều là nút thắt trong lòng người Phượng gia, Phượng Cẩn Nguyên không phải không tìm danh y, nhưng ai tới xem đều lắc đầu. Khả năng có con nối dõi của Phượng Tử Hạo gian nhan, đây là chuẩn đoán chính xác của tất cả đại phu.
Sắc mặt lão thái thái cũng khó coi, ho nhẹ hai tiếng, không muốn lại tiếp tục đề tài này, còn nói tiếp chuyện Thẩm thị hồi phủ: “Người một nhà chúng ta trừ ngày Tết, cũng rất ít vui vẻ cùng một chỗ, nên mượn cơ hội Thẩm thị hồi phủ lần này mà ăn một bữa cơm đoàn viên." Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Phấn Đại: “Để Hàn thị chăm sóc tốt bản thân, không để ngay cả sức lực ăn cơm cũng không có.”
Phấn Đại gật đầu vâng dạ, còn lại mọi người cũng không ai lên tiếng.
Lúc trước rõ ràng chính miệng Phượng Cẩn Nguyên nói Thẩm thị sẽ không hồi phủ, thế mà mới qua mấy ngày, lại lật lọng?
Phượng Cẩn Nguyên cũng biết nên mặt mũi có chút băn khoăn, nhưng nghĩ đến áp lực từ Tương vương phủ chồng chất như núi, hắn không thể không làm như vậy.
Rốt cuộc Trầm Ngư là người mở ra cục diện xấu hổ, chỉ nghe âm thanh mềm mại tỉnh tế của nàng nói: “Nói đến bữa cơm đoàn viên, Trầm Ngư có một chủ ý.”
“Hả?” Lão thái thái rất vui khi có người tán gẫu, nhanh chóng hỏi nàng: “Trầm Ngư có chủ ý gì?”
Trầm Ngư nói: “Nhị muội muội là đứa trẻ duy nhất trong phủ có hôn ước, sau này gả đến Ngự vương phủ, sẽ là chưởng quản trong phủ. Không bằng tiệc đoàn viên lần này để nhị muội muội lo liệu một phen, trái phải đều là người trong nhà, là sai là đúng, là tốt là xấu chúng ta cũng không có cơ hội mà thưởng thức, cũng là cho nhị muội muội một cơ hội để thử.”
Lời nàng nói ra hợp tình hợp lý, nghe thấy lại cực kỳ có tình tỷ muội, lão thái thái vừa lòng nở nụ cười, không nhịn được mà gật đầu: “Không hổ là chính nữ trong phủ, tâm tư của Trầm Ngư rất chu đáo, có thể vì muội muội mà lo lắng, cũng rất khó có được.”
Phượng Cẩn Nguyên cũng đồng ý lời nói của Trầm Ngư, nói với Phượng Vũ Hành: “Vậy A Hành con lại vất vả một ít, chuẩn bị yến tiệc này đi. Từ ngay hôm nay, vi phụ sẽ phái người đưa mẫu thân con về, cũng không mời người ngoài, chỉ có mình người nhà chúng ta, con ước. chừng lượng đồ ăn là được rồi. Không cần quá áp lực, Trâm Ngư nói đúng, đều là người một nhà, ngon hay không thì cũng không ai kiểm tra con.”
Phượng Vũ Hành có thể nói gì nữa, chỉ có thể giương ra khuôn mặt tươi cười, đáp ứng: “Con gái tuân mệnh.”
'Trên đường về Đồng Sinh hiên, Diêu thị hơi lo lắng, “Cho con lo liệu tiệc đoàn viên, sao ta thấy sẽ gặp phải chuyện không may?”
Phượng Vũ Hành cười nói: “Không có chuyện thì đúng là lạ.” Nàng nâng tay Diêu thị lên: “A Hành sẽ không bị các nàng tính kế, mẫu thân cứ ngồi chờ xem diễn là được rồi.”
Tuy trong lòng Diêu thị lo lắng nhiều thì cung không có biện pháp, con gái của nàng là đứa trẻ có chính kiến, nếu nàng nói để xem diễn, vậy cứ xem đi.
Khi trở về viện của mình, Ban Tẩu cũng đã trở lại, hắn nói với Phượng Vũ Hành: “Nghe nói người Thẩm gia vài lần đi qua Phổ Độ am, đều vụng trộm gặp Thẩm thị. Thẩm thị kia nay hiền lành hơn so với trước, ban ngày cũng sẽ đi theo các ni cô cùng nhau nấu ăn. Nhưng đến ban đếm, ngụy trang lập tức sẽ biến mất, tính tình vẫn nóng nảy như vũ, đối với nha đầu Mãn Hỉ không đánh thì mắng.”