Trong lòng Phượng Vũ Hành đã có tính toán, chắc là Thẩm gia ra chủ ý cho nữ nhân kia, bọn họ có thể giúp Thẩm thị tạo ra điều kiện để trở về Phượng phủ, nhưng là chính nàng chờ rất lâu mới được. Chỉ là không biết bên ngoài Thẩm thị thu hồi tính tình, sau khi hồi phủ có thể bảo trì bao nhiêu ngày.
“Chủ tử.” Ban Tẩu không rời đi, tiếp tục nói. “Thuộc. hạ biết được phụ thân ngài gần đây có tiếp xúc với tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, chắc là việc tranh giành ngôi vị, Phượng gia đã tỏ rõ lập trường.”
Phượng Vũ Hành nhăn mặt nhíu mày: “Huyền Thiên Minh biết không?”
Ban Tẩu gật đã
'Điện hạ đã biết.”
“Nhắc đến thì hạ các người là phe nào?” Phượng Vũ Hành có chút kỳ lạ, trước mắt Huyền Thiên Minh xem ra đúng là không có hy vọng trở thành thái tử, vậy dù sao hắn cũng phải có thái độ ủng hộ ai, giúp đỡ ai. Thất hoàng tử sao? Không có khả năng.
Ở chuyện này, Ban Tẩu lại lắc đầu, nói với Phượng Vũ Hành: “Thuộc hạ không biết. Ngày thường điện hạ chỉ thân nhất với thất điện hạ, nhưng thất điện hạ đã tỏ rõ bản thân vô tâm với ngôi cửu ngũ.”
“Vậy cứ như thế, hắn vốn không có đứng về phía nào?”Phượng Vũ Hành sửng sốt, dường như đang cân nhắc một ít lời nói. Nàng không muốn miệt mài theo đuổi lúc này, về chuyện của Huyền Thiên Minh, nàng tin tưởng một ngày nào đó người nọ tự mình nói cho nàng.
“Không còn việc gì nữa, ngươi làm việc của ngươi đi.” Nàng xua tay đuổi Ban Tẩu, đối phương lại vốn không nhìn động tác đuổi người của nàng. Phượng Vũ Hành hơi sửng sốt, “Ách... Ban Tẩu, ngươi vẫn còn việc?”
Ban Tẩu nhìn Phượng Vũ Hành, ánh mắt không tối “Nghe nói lúc thuộc hạ đi Phổ Độ am, chủ tử đã ra khỏi phủ?”
Phượng Vũ Hành xoa trán, “Ta chỉ là đi xem Định An vương phủ một chút.”
“Nhưng chủ tử đã đáp ứng, lúc không có thuộc hạ sẽ không ra phủ.”
“Ta không ra khỏi kinh thành, thì sẽ có chuyện gì được? Lại nói không phải còn có Vong Xuyên sao, hơn nữa chủ tử ta không phải là ngồi không nha!” Phượng Vũ Hành nâng cánh tay chỉ rõ sức lực của mình, “Ngươi xem, tự ta đối phó với ba, bốn người cũng không thành vấn đề."
Ban Tẩu nhíu mày: “Thật sự không thành vấn đề sao?”
Phượng Vũ Hành gật đầu, trịnh trọng nói với hẳn: “Thật sự không thành vấn đề.”
“Được rồi.” Ban Tẩu vù một cái đã không thấy đâu, chỉ nghe trong không khí bay tới một câu: “Vậy thủ hạ đi tìm Vong Xuyên nói chuyện.”
“..* Vong Xuyên bảo trọng!
Buổi tối hôm nay, Phượng Vũ Hành sau khi tiến hành huấn luyện thường xuyên, thì định ngủ một giấc, sau đó
phát hiện căn bản không ngủ được, lại đi ra. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tiếp tục vào hoa viên luyện võ một lát.
Nàng cảm thấy mình sở dĩ bị mất ngủ, hoàn toàn do bị Ban Tẩu kích động. Nếu tố chất thân thể nàng tốt như kiếp trước, Ban Tẩu sẽ không lo lắng cho an nguy của nàng như vậy. Nói đi nói lại, vẫn là nàng không đủ cường đại. Tâm tình cứ như vậy, khi Phượng Vũ Hành luyện được một bộ quân thể quyền thì rất vui vẻ, chợt nghe trong không khí, âm thanh muốn đánh người của Ban Tẩu lại vang lên: “Chủ tử, khinh công của ngài hơi kém.”
Nàng hít hít cái mũi, khinh công sao? Hơi gian nan nhat
'Trong không gian vừa động, lại cảm thấy như có động tĩnh từ xa bay thẳng đến. Đầu tiên nàng cả kinh, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy động tĩnh kia càng ngày càng gần, mang theo làn gió nhẹ, đánh thẳng tới nàng.
Nhưng Ban Tẩu lại không có phản ứng, đúng, chính xác mà nói, là không có ý cứu nàng, ngược lại cười một tiếng, sau đó không còn động tĩnh nữa.
Phượng Vũ Hành tự “à” một tiếng, sau đó thân hình vừa động, dứt khoát chui vào trong hoa viên.
Chợt nghe người phía sau “hừ” một tiếng, cũng đuổi theo.
“Không được vận khinh công!” Người phía trước vừa chạy vừa hô, “Vận khinh công là ngươi thua!”
Người phía sau cũng phải bác lại: “Ta đi đứng không tốt.”
Soạt!
Phượng Vũ Hành cảm thấy Huyền Thiên Minh người này am hiểu nhất chính là không biết xấu hổ! Ngươi đi đứng không tốt, nhưng ngươi ngồi xe lăn vận khinh công, so với người ta chạy xe ngựa còn nhanh hơn!
Đúng vậy, người tới đúng là Huyền Thiên Minh, từ lúc Phượng Vũ Hành thấy phản ứng của Ban Tẩu đã đoán ra. Chỉ có Huyền Thiên Minh đến đây, thì tên Ban Tẩu thối mới có thể mặc kệ sống chết của nàng, trước khi đi còn chê cười nàng nữa.
'Tâm chơi đùa của Phượng Vũ Hành nổi lên, mắt thấy Huyền Thiên Minh đã đuổi kịp đến đây, nàng lại chuyện chọn những góc mà chui vào. Khe hở của núi giả, giựa bụi hoa, tóm lại cái gì có thể làm trở ngại đường đi của xe lăn nàng đều lựa chọn.
Huyền Thiên Minh hận cắn răng, “Nàng bắt nạt người tàn tật!”
“Chỉ là bắt nạt huynh thôi!” Nàng vừa chạy vừa cười, “Có bản lĩnh thì huynh cắn ta đi!”
Người đăng sau hết chỗ nói, nha đầu kia rốt cuộc có biết mình đang nói gì không? Cắn nàng? Hắn cắn nàng cái gì chứ?
Rốt cuộc người nào đó hết thể lực trước không chống đỡ nổi, hành động từ từ trì hoãn. Huyền Thiên Minh cười lạnh một tiếng, vỗ xe lăn một phát đã bắt được người, “Nàng tiếp tục chạy đi!
Phượng Vũ Hành mệt đến nỗi phổi muốn nổ tung, “Không được không được! Ta mới rèn luyện vài ngày, thể lực chưa khổi phục.”