Phượng Vũ Hành chuẩn bị một bàn đồ ăn này, món chính làm từ nguyên liệu phổ biến, cách làm đẹp đẽ, hình thức đẹp mắt, chủ yếu là hương vị độc đáo. Có hương vị của nguyên liệu thức ăn, còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Loại mùi thuốc này trừ việc trong thuốc có vị đắng chát, bay ra hương vị ngọt thuần nhất, xen lẫn vào thức ăn, lại làm cho mười ngón tay của người ta muốn động.
“Đây là...” Trước hết An thị tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng muốn nói sao lại có vị thuốc, nhưng lại cảm thấy hương vị dường như không giống thuốc, sao có thể dễ ngửi như vậy được?
Phượng Vũ Hành lập tức giải thích nghi hoặc của nàng: “Đây là một bàn dược thiện.”
“Dược thiện?” Lão thái thái sửng sốt, nhớ khoảng hai năm có một lần nàng sinh bệnh, đại phu cũng cho nàng thử liệu pháp dược thiện, để cho nàng uống một bát cháo dược vào buổi sáng mỗi ngày, nhưng nấu với cháo, so với canh thuốc đắng còn khó uống hơn. Từ đó về sau, trong định nghĩa của nàng, dược thiện và thuốc không khác nhau, dược thiện là thuốc. Trước mắt Phượng Vũ Hành cho các nàng một bàn thuốc là sao?
Lại nhìn kỹ, cảm thấy cái gọi là dược thiện này so với năm ấy nàng nếm qua thì không giống, đúng, cũng có một bát cháo, nhưng bát cháo ngao trắng tinh này, vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Dược thiện cái gì, không phải là dược sao.” Phượng 'Tử Hạo hừ tiếng, châm chọc nói: “Mẫu thân cầu phúc vì người trong nhà, hồi phủ đã bị cho uống thuốc,
Phượng Vũ Hành ngươi có tư tưởng gì?”
Mọi người ai cũng không nói chuyện, trừ đám người Diêu thị tin tưởng Phượng Vũ Hành, còn lại những người khác đều cùng nghỉ vấn.
Phượng Vũ Hành cũng không so đo với Phượng Tử Hạo, chỉ đứng lên, tự mình múc một chén canh nhỏ long cốt quả trám cho mọi người, vừa đơm cơm vừa giải thích một bàn thức ăn tinh mỹ này: “Dược thiện là văn hóa Trung y thực liệu (1), tỉnh hoa này là đem các cây thuốc Đông y có giá trị nấu ăn phối hợp cùng nhau để chế biến thành món ăn, do đó khi làm ra có hương vị ngon như thực phẩm. Đó gọi là ngụ y vu thực, chỉ là đem các vị thuốc làm rau, lại đem rau làm thuốc, thuốc mượn năng lực của rau, rau trợ uy thuốc, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.”
“Nói đi nói lại đêu không phải là thuốc sau!” Phượng Tử Hạo thập phần khinh thường, “Ta không uống thuốc, Triệu Hạ, đổi đồ ăn bình thường đến.”
Không có người để ý tính tình của Phượng Tử Hạo, mọi người đều bị lời giải thích của Phượng Vũ Hành hơi độngt âm. Huống chỉ các món ăn này nhìn qua rất tinh mỹ, hương vị rất thơm, nếu thật sự có thể ăn ngon đồng thời có năng lực dưỡng sinh kiện thể, cơ sao không ăn?
Lão thái thái nhìn bát canh trước mặt, cảm thấy hứng thú hỏi Phượng Vũ Hành: “Đây gọi là canh gì?”
Nàng đáp: “Canh long cốt quả trám.” Thật ra nhiều dược liệu không tìm thấy ở Đại Thuận, cây quả trám này không tìm thấy ở niên đại này, nhưng hiệu thuốc không gian của nàng có, lấy ra không thành vấn đề.”Lão thái thái hiển nhiên nghe không hiểu tên này, chỉ làm nàng dễ nghe, vì thế lại hỏi: “Vậy nó có công hiệu gì?” Vừa hỏi vừa uống một ngụm, sau khi uống vào cảm thấy vị ngọn thơm ngát, mùi thảo dược và mùi thịt trộn lẫn vào nhau, quả thực còn lưu lại dư vị. Lão thái thái không khỏi uống nhiều thêm mấy ngụm.
Phượng Vũ Hành thấy nàng thích uống, nhanh chóng giải thích nói: “Canh này tuy nhìn qua như không có tác dụng gì, nhưng nó có thể nhuận phế sinh tân, có tác. dụng giải độc thanh mát. Vào mùa thu có thể dễ dàng giảm nóng, dùng để hạ hỏa không thể tốt hơn nữa.”
Nàng nói như vậy, mọi người đều cảm thấy mới mẻ, đều thấy lấy thìa ăn.
Thẩm thị không khỏi khen Phượng Vũ Hành: “A Hành đúng là có năng lực, thấy con như vậy, mẫu thân cũng an tâm, chắc sau này gả đến Ngự vương phủ cũng sẽ không có tình huống không chống đỡ được.”
Phượng Vũ Hành cười, lại dùng thìa đũa gắp cho mỗi nữ nhân trên bàn một miếng thịt dê, đồng thời nói: “Thịt dê nướng Đông y, xào lân với đương quy, sinh địa, đại tảo, rất có hiệu quả đối với thân thể, có khả năng làm sắc mặt người ta hồng nhuận dung nhan đẹp đẽ, không những có được làn da nhẫn nhịu, còn có thể làm da thịt người ta trắng hồng, giàu độ đàn hồi.”
Các nữ nhân vừa nghe lời này, nhanh chóng đem thịt dễ nhét vào miệng, chỉ cảm thấy miếng thịt tan ra, hương vị tươi ngon, như là chưa từng nếm vị thịt dê.
Phượng Vũ Hành cười đem một phần trứng bồ câu ngân nghĩ trịnh trọng cho Phượng Tử Hạo: “Đại ca ca, đây là đồ ăn dành riêng cho ca ca.”
“Cho ta?” Phượng Tử Hạo thét lớn một tiếng, “Ta không bệnh, không uống thuốc.”
Phượng Cẩn Nguyên rốt cuộc không nghe nổi nữa, phịch một cái buông đôi đũa trong tay, khiển trách nói: “Tử Hạo, nếu con lại càn quấy, thì cút về Kiếm Lăng hiên cho ta đi!”
Phượng Tử Hạo sợ nhất là cha hắn, vừa thấy cha tức giận, nhanh chóng ngậm miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bát trứng bồ câu ngân nhĩ kia, hắn dường như có thể kết luận lời nói kế tiếp của Phượng Vũ Hành, tuyệt đối không phải lời hay.
Quả nhiên... “Trứng bồ câu ngân nhĩ, ngân nhĩ bồi bổ. sức khỏe và trứng bồ câu bổ thận, hơn nữa nhân hạnh đào bổ dương, âm dương song bổ, đối với thân thể đại ca ca rất có lợi.”
Phượng Tử Hạo bị nói đến mặt đỏ tai hồng, tức giận chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hành: “Ngươi rốt cuộc có phải nữ hài tử hay không? Loại này cũng không biết xấu hổ nói ra bên ngoài!”
Phượng Vũ Hành khó hiểu, “Loại bệnh của ca ca đều không biết xấu hổ, ta vì sao phải ngượng? Đại ca ca đừng quên, bệnh này của ca ca là A Hành chuẩn đoán sớm nhất, y giả vô ky, sao ta không thể nói?”
Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên có một cảm giác khó chịu nổi lên, con gái thứ hai của hắn thật sự là không buông tha một cái gì làm cho hắn không có mặt mũi! Con trai trường duy nhất thành cái dạng này, nay đều đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lão thái thái cũng không biết làm sao, Phượng Tử Hạo có bệnh kia là thật, nghĩ rằng không thể lảng tránh được, không bằng phải ăn nhiều dược thiện của Phượng Vũ Hành motoj chút, không chắc có thể khỏe lại không.Nghĩ như vậy, rồi nói với Tử Hạo: “Nhị muội muội của ngươi là có một tấm lòng tốt, mau ăn chút đi! Nếu thực sự hiệu quả như lời nói, về sau chứ đưa cách làm cho trù hạ làm mỗi ngày!”