Trong mắt Phượng Vũ Hoành bắn ra một chút khinh miệt, tường ngã chúng nhân đẩy nhau, đây đúng là tác phong Phượng gia.
Lúc này, trong sân có một tiểu nha đầu vội vã đi vào, cúi người hành lễ với ba người, sau đó nói: “Lão thái thái, lão gia, đại tiểu thư đã trở về!”
Vừa nghe xong lời này, Phượng Cẩn Nguyên bỗng nhiên đứng lên: “Trầm Ngư trở về rồi sao?”
Lão thái thái khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có bị thương không?”
Tiểu nha đầu kia đáp rất lưu loát: “Đại tiểu thư là được hạ nhân đỡ mới tiến vào được, trên đùi dường như có thương tích, đã về lại viện của mình nghỉ ngơi.”
Phượng Cẩn Nguyên vội vàng nói: “Sai người đi mời đại phu đến!” Vừa nói vừa đi ra ngoài, “Ta qua nhìn một chút."
Thấy hắn vội vã như vậy, lão thái thái cũng ngồi không yên, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn Phượng Vũ Hoành dùng giọng thương lượng nói: “Chúng ta cũng qua xem thử chứ?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu, chủ động đưa tay nâng lão thái thái, “Tổ mẫu muốn đi, tôn nữ dĩ nhiên phải phụng bồi. Chỉ là tổ mẫu vạn lần không nên cùng phụ thân tức giận, làm bản thân bị tổn thương cũng không tốt.”
Lão thái thái nghe Phượng Vũ Hoành nói như vậy làm da đầu cũng tê dại, rõ ràng là bị nàng dọa, sao đã biến thành bị con trai ruột mình chọc tức chứ? Cháu gái này trợn mắt nói dối, nàng cuối cùng là thỉnh giáo một hai.
Phượng Trầm Ngư hồi phủ, kinh động tất cả mọi người trong phủ. Những người kia bao gồm các di nương và bọn tiểu hài tử thật ra là đang muốn đến Thư Nhã viên để thỉnh an lão thái thái nhưng khi nghe tin liền lập tức chuyển hướng, rối rít cùng nhau đi đến sân viện của Trầm Ngư, mọi người đều biết, Trầm Ngư trở về, lão. gia và lão thái thái chắc chắn sẽ tự mình đi thăm.
Lão thái thái đi chậm nhất, Phượng Vũ Hoành cùng Triệu ma ma cũng đỡ nàng vào gian phòng của Trầm Ngư, lúc này thì Diêu thị, An thị, Hàn thị, Kim Trân cùng với Tưởng Dung cũng đã đến.
Diêu thị mắt đây quầng thâm, nhìn qua liền biết cả đêm qua không ngủ. Phượng Vũ Hoành biết nàng là vì lo lắng cho mình, vội vàng quay qua nở một cái cười trấn an, Diêu thị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.Lúc này, Trầm Ngư nằm ngồi trên giường, dung mạo tiều tụy, đang từ từ nức nở.
Phượng Cẩn Nguyên đứng ở bên giường, mắng nàng cũng không được, thương nàng cũng chẳng xong, đi tới đi lui, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nữ nhi này hắn là dốc hết tất cả hy vọng, rõ ràng cũng đã đem con đường tương lai phía trước của nàng, vẽ ra nói rõ cho nàng biết, ai nghĩ được nàng chính là không chịu yên phận, lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Lúc trước không thể vào cung cũng tất cả đều tại Thẩm thị mà ra nên không thể trách được trên đầu Trầm Ngư, nhưng chuyện trong cung yến hôm qua, Trầm Ngư. gây họa cũng quá lớn rồi.
Phượng Vũ Hoành thấy mọi người ai cũng không nói chuyện, không khỏi khẽ ho hai tiếng, mang nghỉ ngờ ra nói
“Trong cung yến hôm qua cũng không tiện hỏi nhiều, bây giờ đại tỷ đã hồi phủ, muội muội cũng tò mò dám hỏi một câu, đại tỷ tỷ cải trang thành nha hoàn như vậy. lén tiến cung, rốt cuộc là dụng ý gì?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy Trầm Ngư một thân hồng y này quá chói mắt, theo lời Phượng Vũ Hoành hỏi, tất cả mọi người đều dồn dập đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn.
Hàn thị là mẫu thân của Phấn Đại, trong lòng luôn có oán khí rất lớn, tính khí cũng không thiên kiều bá mị giống như trước kia, hôm nay bất kể là nhìn thấy nữ nhi nào trong phủ, đều cảm thấy chính do là các nàng khắc chế tiền đồ của Phấn Đại, tàn nhẫn giận không thể tự mình xé nát những cái gì mà dòng chính nữ, thứ nữ, để Phấn Đại độc nhất duy tôn là đứa trẻ trong phủ này.
Phượng Vũ Hoành hỏi đến y phục Trầm Ngư đang mặc, đã thành công kích thích đến tâm lý cũng như thần kinh của nàng, chỉ thấy Hàn thị nàng bỗng nhiên cười to khanh khách, cũng không mị hoặc như trước, mà là mang theo mấy phần âm u: “Mẫu thân của đại tiểu thư đã qua đời, có phải đại tiểu thư rất cao hứng hay. không?”
An thị lại nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn thị hồi lâu, cúi đầu nói nhỏ với Diêu thị:
Nữ nhân này tám phần mười là điên rồi."
Lão thái thái cũng cho là như vậy, mà Trầm Ngư càng khóc càng lớn, nện từng quyền trên nền đất, chỉ vào Hàn thị lớn tiếng nói: “Người đâu! Đưa ả điên này trở về viện của mình cho ta!”
Hàn thị cũng không biện bạch, chỉ tiếp tục cười khanh khách như vậy, cười đến nỗi trong lòng Phượng Cẩn Nguyên cũng sợ hãi.
Hắn cũng đã lâu không đến thăm viện của Hàn thị, từ sau khi Phấn Đại rời khỏi phủ, hẳn cứ cảm thấy có chút thiệt thòi cho Hàn thị, nên đã luôn tận lực tránh, nhưng không ngờ hôm nay Hàn thị lại biến thành bộ dạng như vậy.
Tiếng cười của Hàn thị dần dần một xa, lão thái thái lúc này mới mở miệng: “Trầm Ngư! Tuy lời nói của Hàn thị nghe có chút không xuôi tai, nhưng đạo lý lại không sai. Ngươi dám lén tiến cung về tình thì có thể tha thứ bỏ qua, nhưng cả người hồng y đỏ rực như vậy...”
“Rốt cuộc mặc cho ai xem?” Không đợi Lão thái thái nói hết câu, Phượng Vũ Hoành đã cướp lấy lời, chỉ một câu nói đã chỉ ra điểm then chốt: Trầm Ngư ăn mặc thành bộ dạng như vậy, đúng là muốn cho ai nhìn thấy?
Phượng Cẩn Nguyên không ngốc, từ lúc đêm qua về phủ, sau đó đem những hành động của Trầm Ngư nghĩ tới nghĩ lui phân tích một hồi.
'Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa khí chất thiên tiên, lại rất ít khi cùng đại thần tiếp xúc, hắn cũng nhớ loáng thoáng người ta đồn đại qua... Thất hoàng tử hình như yêu màu đỏ, nếu như vậy thì có thể liên tưởng đến việc Trầm Ngư diện thành một bộ hồng sắc như này, tất sẽ không khó giải thích.
Chẳng qua là Trầm Ngư rõ ràng cũng không hề tiếp túc quá nhiều với Thất hoàng tử được mấy ngày, cứ coi như tâm hồn thiếu nữ, xuân tâm nháo nhào đi, cũng không thể có cơ hội thời gian để hỏi thăm đối phương những chuyện vặt vãnh như thích màu gì được. Như vậy, nhất định có người cố ý nói việc này ra để cho Trầm Ngư nghe, mới thúc đẩy nàng mặc một thân như thế đi vào cung.
Hắn đột nhiên đưa mắt nhìn Phượng Vũ Hoành, còn chưa kịp nói chuyện, đã liền nghe Phượng Vũ Hoành chủ động đón nhận ánh mắt của hắn, nói: “Đại thuận triều chúng ta lấy chữ hiếu làm đầu, đại tỷ tỷ phạm vào tối ky như vậy, phụ thân nên trách phạt như thế nào đây? Đúng. rồi! Đại tỷ còn trộm kỳ thạch bảy màu vốn là vật mà phụ thân hiến cho Hoàng hậu nương nương đó, suýt chút nữa đã đưa phụ thân vào chỗ chết, thật không biết từ đầu đến cuối phụ thân đã đắc tội gì đại tỷ, nếu khúc mắc. không làm sáng tỏ, không chừng phụ tử hai người sẽ kết thù với nhau!”