“Mặc dù như vậy cũng không cần làm biến cả phòng thành hiệu thuốc như vậy!” Phấn Đại bực tức không ngừng, vẫn lầm bầm đến trước giường lão thái thái, lúc này mới nở nụ cười, khom người, nói: “Phấn Đại thỉnh an †ổ mẫu, tổ mẫu gần đây thân thể tốt chứ?”
Lão thái thái nghiêng đầu qua chỗ khác, cau mày nhìn nàng: “Mắt ngươi mù sao? Nếu thân thể ta tốt, còn cần phải nằm ở trên giường sao?”
Phấn Đại bị câu nói đầu tiên là tức nghẹn, không khỏi nóng giận: “Phấn Đại chẳng qua hàn huyên một câu
với tổ mẫu, tổ mẫu không cần ghét bỏ như thế:
“Ngươi nói cái gì?” Lão thái thái quả thực không thể †in vào tai của mình: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Phấn Đại muốn mở miệng liền bị Hàn thị tàn nhãn nhéo một cái, sau đó cướp lời n¡ của Phấn Đại là nàng rất nhớ lão thái thái!”
“Ta không điếc!” Lão thái thái tức giận rống to: “Hai mẹ con các ngươi không cần diễn kịch ở chỗ ta, thắt lưng ta đau nhưng lỗ tai cũng không điếc!”
Nàng rống một tiếng như thế, cảm xúc cũng kích động lên, thở hổn hển muốn đứng dậy, Triệu ma ma nhanh chóng tiến lên đè người lại, luôn mồm nói: “Lão thái thái tuyệt đối đừng kích động, eo ngài mới đỡ hơn một chút, không được cử động mạnh!”
'Tưởng Dung cũng cùng nói: “Tổ mẫu, dưỡng bệnh mới là quan trọng, Tứ muội mới trở về, sẽ còn nhiều thời gian nói chuyện!” Vừa nói vừa nháy mắt với Hàn thị, ý là để nàng đưa Phấn Đại đi.
Nhưng Hàn thị hoàn toàn nhìn không ra ánh mắt của Tưởng Dung, thấy nha hoàn đang bưng lên vài bộ xiêm y: “AI Đay là xiêm y mới mua sao? Chà chà, mới nhìn đã thấy không sai nhưng thợ may chẳng phải cũng may như thường sao, chất liệu vải này mịn dễ nhìn, cũng không quá cầu kỳ”
Phấn Đại cũng không để ý lão thái thái, tự mình tiến lên lật lên lật xuống đống xiêm y.
Lão thái thái nằm ở trên giường thở mạnh, miệng liên tục kêu: “Đuổi các nàng ra ngoài cho ta! Đều đuổi đi ra ngoài!”
Triệu ma ma quay đầu lại, nói với Hàn thị: “Hàn di nương hay là mang tứ tiểu thư trở về trước, lão thái thái mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
Trầm Ngư không nói gì, lúc này mới đứng lên, liếc nhìn đống xiêm y, sau đó phân phó nha hoàn Ỷ Lâm bên người: “Những xiêm y này ta muốn toàn bộ, cầm cẩn thận theo ta trở về.
Ÿ Lâm gật đầu, tiến lại cầm đống xiêm y nhưng lại bị
Phấn Đại đưa tay ngăn cản: “Đại tỷ tỷ, tiến cung dự tiệc chúng ta cũng cần xiêm y mới, xiêm y cũng có tận ba cái, tỷ dựa vào đâu đều cầm hết?”
Phượng Trầm Ngư hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào ta là dòng chính nữ Phượng gia!”
“AI" Phấn Đại trào phúng liếc nhìn nàng: “Tỷ cũng thật tốt muốn dán vàng lên mặt mình sao?” Phấn Đại cũng không để ý tới mới bị lão thái thái chỉnh, nàng quay. đầu hỏi lão thái thái: “Tổ mẫu, chẳng lẽ muốn tôn nữ chúng ta mặc quần áo cũ tiến cung sao? Phấn Đại dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, cũng không ngại, chỉ là nghĩ đến mặt mũi Phượng gia, tổ mẫu phải nhớ kỹ hành động này của đại tỷ tỷ, không được đổ lên đầu Phấn Đại.”
Lão thái thái nhắm mắt lại, không muốn nhìn những †ôn nữ này. Tuy nói nàng chán ghét Phấn Đại, nhưng so. với những chuyện Trầm Ngư làm, vẫn thấy Trầm Ngư buồn nôn hơn.
Vì thế mở miệng nói: “Xiêm y mỗi người một cái, không cho phép người nào lấy thêm.”
“Đa tạ tổ mẫu." Phấn Đại vui vẻ trả lời một tiếng, sau đó nhìn trúng một cái màu xanh nhạt liền chộp lấy: “Dù sao trong phủ cũng có người mới chết, ta cũng không muốn giống như đại tỷ tỷ lần trước, ngay trong đại tang của mẫu thân mặc một màu đỏ thẳm như thế.” Nói xong, lôi Hàn thị ra ngoài.
'Trâm Ngư bị nàng nói tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nàng càng hận lão thái thái hơn. Lão bất tử này rõ ràng đang ngán chân nàng nhưng hiện tại lão thái thái còn sống nàng cũng không có cách nào. Chỉ một lòng mong Phượng Cẩn Nguyên an bài tiền đồ cho nàng, dù sao mấy tháng nữa nàng cũng tròn mười lăm tuổi tới tuổi cập kê, cũng đến lúc an bài hôn sự. Đợi nàng nở mày nở mặt, những người đã từng làm nàng tổn thương đừng mong chết tử tế.
'Tức giận kéo áo, Trầm Ngư quên mất phải cáo từ lão thái thái rồi mới rời khỏi, mang theo Ỷ Lâm rời khỏi.
Trong phòng hiện chỉ còn Tưởng Dung.
Tưởng Dung không nghĩ Phấn Đại ở thôn trang một thời gian nhưng vẫn không hối cải, ngược lại làm việc. còn quái đản hơn trước. Còn Phượng Trâm Ngư, sau vụ việc đó, cũng không làm mặt bồ tát nữa. Cái nhà này, càng ngày càng làm nàng chán ghét.
“Tổ mẫu.” Nàng bước nhẹ tiến lên, cong người xuống nhỏ giọng nói: “Dưỡng bệnh quan trọng hơn, những lời người khác nói người cũng không cần để tâm.”
Lão thái thái thở dài, khóe mắt tuôn ra một giọt lệ, nhìn Tưởng Dung, cứ cảm thấy Tưởng Dung mang một chút nét giống Phượng Vũ Hoành.
“Trước đây Nhị tỷ tỷ ngươi lúc còn đối với ngươi là tốt nhất, bây giờ trong phủ này chỉ còn lại ngươi là có tâm... Yên tâm, tổ mẫu coi như nể mặt A Hoành cũng sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn, xiêm y lần này thật sự là làm không kịp, chờ cung yến kết thúc, tổ mẫu mở kho hàng, sẽ lấy cái tốt nhất cho ngươi.”
Tưởng Dung không để ý chuyện này, chỉ là nghe lão thái thái nhấc đến Phượng Vũ Hoành, trong lòng rất nhớ. Liền gật đầu, lên tiếng: “Cảm ơn tổ mẫu.”
Nàng chuẩn bị cáo từ, lúc này, thấy bên ngoài có nha đầu tiến vào, trong tay nâng khay, trên khay có vật gì đó được bọc lại.
Nha đầu kia đến gần, hướng lão thái thái cũng Tưởng Dung nói: “Thuần vương phủ cho người mang đến một bộ xiêm y, nói là cho Tam tiểu thư.”