Thần Y Độc Phi

Phượng Cẩn Nguyên nhìn Huyền Phi Vũ, có cảm giác gọi là hỏng mất. Thân phận Hoàng thân đã rất khó dây vào, một cái Văn tuyên vương đối nghịch với hắn đã đủ để hắn quát mắng, tiểu hoàng tôn này là người có thể chọc sao? Nghe nói tiểu tử này dám cùng Huyền Thiên Minh đối nghịch, một người duy nhất không bị Hoàng thượng chửi.

Phượng Cẩn Nguyên trưng bộ mặt như đưa đám hỏi hài tử kia: “Tiểu hoàng tôn, ngài vừa mới nói cái gì?” Nếu như hắn không nghe lầm, đứa nhỏ này nói vợ hắn. Đại hài tử tí tẹo, tiểu thê tử ở đâu ra? Với Phượng gia hắn có. quan hệ gì?

Nghe câu hỏi của hẳn, Huyền Phi Vũ biểu thị vô cùng bất mãn, xem thường nói: “Vợ của ta là tiên nữ tỷ tỷ, chính là tiên nữ tỷ tỷ bị ngươi khi dễ!” Vừa nói vừa nghiêng đầu bốn phía tìm kiếm, rốt cục phát hiện Phượng Vũ Hoành, vì thế hét to: “Tiên nữ tỷ tỷ ngươi đã về rồi! Phi Vũ nhớ ngươi muốn chết!” Hô xong, một đường chạy vội tới, trực tiếp nhào vào trong lòng Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành vừa phun quả táo ra, đang chuẩn bị uống ngụm nước an ủi, bị Huyền Phi Vũ bổ một cái như thế, nước trong tay cũng đổ, người đều suýt nữa từ trên ghế té xuống.

Nàng hết chỗ nói rồi: “Từ đâu ngươi có khí lực lớn như vậy?”

“Có thể là thời điểm dưỡng chân bổ quá.” Tiểu hài nhỉ trả lời, hai cánh tay nhỏ ôm cổ Phượng Vũ Hoành không buông. Phượng Vũ Hoành lôi xuống mấy lần cũng không thể lôi xuống, đành phải thuận theo hắn. “Tỷ tỷ, bọn hắn đều nói ngươi chết, thế nhưng Phi Vũ không tin, ngươi là tiên nữ, sao lại chết? Cha của ngươi không thích có quan hệ tới ngươi, gả tới nhà ta, phụ vương mẫu phi ta sẽ đối tốt với ngươi."

“Khặc khặc!” Có hai tiếng ho khan: “Tiểu tử thúi ngươi cướp tiểu thê tử của ta?” Huyền Thiên Minh chỉ một ngón tay gõ nhẹ chiếc mặt nạ vàng kia một chút, nhìn người khác tâm hoảng.

Có thể thấy Huyền Phi Vũ hiển nhiên không sợ hắn, hất cằm nhỏ, lớn tiếng nói: “Hai người chúng ta có thể cạnh tranh công bằng!”

Câu nói vừa thốt ra, cả đảo người cười vang.

Tiểu hài tử đồng ngôn vô ky, cũng có thể nói thái quá, đều cũng hiện ra một chút thiên chân, so với bọn người lớn lục đục với nhau mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Cung yến hiện tại nguyên bản bởi vì Phượng gia gây ra chuyện không vui cũng hòa tan không ít, Nhị hoàng tử cười khổ cùng Huyền Thiên Minh nói: “Lời tiểu hài tử nói, ngươi đừng tức giận. Lần trước đệ muội trị chân cho hắn, về sau khi trở về mỗi ngày luôn miệng kêu thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ. Lân này nghe nói đệ muội ở tổ trạch xảy ra chuyện, hẳn còn một mình trong phòng khóc rất lâu.

Huyền Thiên Minh cũng nhún vai cười: “Nhị ca không cần để trong lòng, Thiên Vũ là ta nhìn lớn lên, thương hăn cũng không kịp, sao trách hắn.”

Nhị hoàng tử thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đứa nhỏ này khi trở lại nhất định phải để mẫu phi hắn hảo hảo quản, bằng không tương lai không biết sẽ loạn như thế nào?”

Bởi vì Huyền Phi Vũ xuất hiện, cung yến cuối cùng cũng có hiện một chút ấm áp, thần kinh đám người kia đang căng thẳng cũng thanh tĩnh lại, ca vũ đã bắt đầu, mùa đông gió lạnh cũng nhạt đi một ích.

Phượng Vũ Hoành ôm Huyền Phi Vũ đùa với hắn, trong chốc lát biến ra sô cô la, trong chốc lát lại lấy ra chút ít đồ ăn vặt, được ăn Huyền Phi Vũ cười đến không ngậm miệng lại được. Tưởng Dung tới gần, thấy Huyền Phi Vũ quả thực đáng yêu, cũng đánh bạo trêu chọc hai câu. Huyền Phi Vũ cảm thấy Tưởng Dung cũng rất hợp ý. hắn, vươn cánh tay nhỏ đu trên cổ nàng, đem Tưởng Dung mừng rỡ dọa đến ra nước mắt.

Mà tình cảnh đó bị Trầm Ngư và Phấn Đại đứng cách đó không xa trông thấy, ghen ghét dữ Trầm Ngư, không phải là đích nữ, những vị phu nhân cùng tiểu thư kia, căn bản là không để ý đến nàng nữa, thái độ đối với Phấn Đại cơ hồ còn tốt hơn đối với nàng, điều này làm cho nàng căn bản không thể nào tiếp thu.

Không khỏi đem tâm mắt tìm Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ nhưng còn không chờ tầm mắt nàng tìm thấy, bất chợt trước mắt, xuất hiện vị quý phi cả người hoa phục đứng trước mắt các nàng.

Phấn Đại phản ứng kịp trước, nhanh chóng đứng dậy, làm lễ với người nọ: “Phấn Đại tham kiến Tương vương phi.”

'Trầm Ngư cũng nhận ra được, mi tâm nhíu một cái, một cỗ địch ý từ trong mắt bắn ra.

Tương vương phi không để ý Phấn Đại, chỉ mang ánh mắt đầy miệt thị nhìn Trầm Ngư chớp mắt, sau đó mới hướng Phấn Đại nói: “Đứng lên đi! Cùng là thứ nữ, nhưng ngươi hiểu lễ nghi hơn người này nhiều.”

Phấn Đại đắc ý, nhưng Trầm Ngư động khí, theo bản năng muốn cãi lại, nhưng lại bị Ý Lâm bên người dùng sức giữ lại, sau đó một bên đỡ nàng đứng dậy vừa lên tiếng nói: “Vương phi chớ trách, tiểu thư nhà ta ngã vào hồ lúc trên thuyền tới đảo, bị chút kinh hãi, lúc này mới không kịp làm lễ với vương phi.”

Trầm Ngư cắn chặt răng, nghe Ỷ Lâm nói rõ ràng là muốn tìm lối thoát cho nàng, trong lòng biết, tuy tức giận nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống. Vì thế điều chỉnh tâm tư, chủ động khom người nói: “Trầm Ngư tham kiến Tương vương phi.”

Nhưng không nghĩ, nghe được Tương vương phi cười lạnh một tiếng: “Trầm không Trầm Ngư, ta mặc kệ, nhưng ngươi phải cẩn thận, đừng để chính mình chìm xuống.”

Trầm Ngư rùng mình, chủ động đứng thẳng, lại ngẩng đầu nhìn Tương vương phi, đã thấy đối phương dời bước bỏ đi, đi đến hướng đám hoàng tử.

Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ tự nhiên chú ý tới động tĩnh của các nàng bên này, không nghe được hai người đang nói cái gì, lúc này nhìn thấy Tương vương phi đi về phía mình, liền chủ động đứng dậy nghênh đón.

Dù sao người ta là do hoàng thượng tự mình hạ lệnh điều trị, biểu hiện quá mức lạnh nhạt của hắn chắc chắn là không được, Phượng Cẩn Nguyên chính là tấm gương trước mắt.

'Tương vương phi trầm ổn đại khí cười, cùng Huyền 'Thiên Dạ hai người sóng vai đến, quay đầu lại nhìn Phượng Trầm Ngư, vừa vặn thấy ánh mắt tràn đầy lửa giận của nàng.

Huyền Thiên Dạ không nhìn Phượng Trầm Ngư, nàng từ đích nữ thành thứ nữ chỉ nhiêu đó thôi cũng làm hắn lựa chọn rút lui.

Mệnh phượng thì đã sao? Mẫu nghỉ thiên hạ sao có thể là con thứ được? Quân cờ thế này, không cần cũng được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui