Thần Y Độc Phi

Trong lòng Tưởng Dung vui mừng, rồi lại có chút bận †âm: “Đại tỷ cùng tứ muội sẽ không tức giận chứ?”

Nàng bật cười: “Sao không tức giận được.”

“Vậy chúng ta...” Tưởng Dung muốn nói vậy chúng ta giải thích một chút, nhưng lại vừa nghĩ, không đúng, hiện tại Phượng gia đã thay đổi, Nhị tỷ nàng là đích nữ, Diêu di nương là chủ mẫu, vì sao còn phải xem sắc mặt Phượng Trầm Ngư? Tiểu cô nương nghĩ thông suốt, lại cười vui vẻ: “Tưởng Dung đều nghe Nhị tỷ.”

“Vậy thì đúng rồi.” Phượng Vũ Hoành nhéo gương mặt Tưởng Dung một cái, chỉ vào một chiếc xe ngựa đăng trước cho nàng xem: “Là chiếc ấy.”

Tưởng Dung trừng đôi mắt to nhìn xe ngựa kia, chỉ thấy toàn thân xe ngựa là dùng một loại vật liệu gỗ ửng hồng lại phiếm hoàng làm thành, nàng không thể gọi tên vật liệu gỗ ấy, nhưng nhìn thế nào thì cũng hơn chiếc xe ngựa của Phượng Trầm Ngư quá nhiều. Càng không phải nói trên toa khách còn nạm vài tượng gỗ không biết dùng thứ gì đó khắc, cùng màn xe Nhuyễn Yên la làm thành.

“Vật liệu gỗ thân xe là hoàng hoa lê (*gỗ sưa), điêu khắc bên trên là kỳ nam, loại trầm hương quý giá nhất.” Phượng Vũ Hoành tự mình giải thích cho Tưởng Dung: “Nhuyễn Yên la (thứ the mềm và mỏng như làn khói) thì ội đã biết, lên xe trước đi, trong xe còn có nhiều đồ

Hai người tới trước xe, có cung nhân thả lót chân, Phượng Vũ Hoành lên xe trước, lại đưa tay kéo Tưởng Dung lên. Tưởng Dung vén rèm toa khách, liếc mắt đã thấy đỉnh chóp có viên dạ minh châu cực đại cùng một bộ thủy tinh chế thành đáy bàn và chén trà, lúc này nàng lại kinh hãi.

Đến nửa ngày, tiểu cô nương này cũng không nói nên lời, ngây ra, lúc Phượng Vũ Hoành vào đây rót chén trà rồi uống hết từ lúc nào cũng không biết.

“Ngồi xuống đi, phu xe đánh xe.” Nàng nói nhắc nhở, Tưởng Dung lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Vừa mới ngồi xuống, phu xe bên ngoài lập tức vung roi ngựa lên, hai con bảo mã đồng thời kéo xe, nhanh lại ổn định.

“Ngựa cũng là Cửu hoàng tử tại tây bắc thuần hóa, lúc trước ngày ấy ta hồi kinh hắn vừa vặn cũng dời đoàn hồi triều, liền dẫn trở lại, không ngờ hôm nay tiện nghỉ cho ta.”

Tưởng Dung cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà, sau đó thưởng thức, ân, tư vị không giống lắm, chén trà thủy tỉnh tố nàng xác thực là lần đầu tiên dùng, có chút sốt sắng, chỉ lo trượt tay đánh nát.

Phượng Vũ Hoành nhìn dáng vẻ của nha đầu này đã cảm thấy mắc cười, cố ý đùa nàng: “Tương lai nếu như ngươi tìm được lang quân như ý, đồ tốt nhất định sẽ không ít hơn ta.”

“Nhị tỷ giễu cợt Tưởng Dung.” Tiểu cô nương đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng nữa.

Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái hỏi một câu: “Không biết xiêm y ta nhờ Thất ca đưa, ngươi nhận được không?”

“A... Tưởng Dung sửng sờ: “Xiêm y này đúng là Nhị tỷ đưa?”

Phượng Vũ Hoành nở nụ cười: Vẻ mặt này của ngươi là hài lòng hay thất vọng?”

Tưởng Dung bị nàng nói cho đỏ mặt, chu môi không biết nên nói tiếp thế nào.

Phượng Vũ Hoành cũng không làm khó nàng, chủ động nói: “Chính là ta cùng Thất ca nói muốn hắn hỗ trợ vì ngươi làm quần áo mùa đông tiến cung, thế nhưng chỉ vẻn vẹn một câu nói kia, mà từ liêu tử (vải) đến dáng vẻ là Thất ca tự mình phân phó đi làm. Cho nên, chính xác mà nói, ta chỉ đề nghị cho ngươi một bộ xiêm y, phần còn lại là Thất ca làm.”

Tưởng Dung mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức cũng sắp. thấm ra máu, vội vàng đem tay che lên, thẹn cũng không muốn nói chuyện.

Phượng Vũ Hoành cũng chỉ cười không nói, thế gian này có rất nhiều duyên phận không tưởng tượng được, nàng vô ý đi tác hợp ai cùng ai, nhưng vẫn là hi vọng người mình để ý, cuối cùng có thể có cái kết tốt.

Cuối cùng cũng đã tới Phượng phủ, xe ngựa của Phượng Cẩn Nguyên chạy nhanh một chút, sớm đã hồi phủ trước các nàng. Hắn đem chuyện trên cung yến phân phó đơn giản cho người trong phủ làm, bốn tỷ muội xuống xe thì thấy chỉ lão thái thái Phượng gia và tất cả mọi người đều có mặt.

Phượng Gẩn Nguyên đứng đầu đằng trước, Diêu thị đứng cạnh hắn, An thị, Hàn thị cùng với Kim Trân thuận theo sau, hơn một nữa đám hạ nhân ở phía sau, bên cạnh là Triệu ma macủa lão thái thái, cũng lộ ra náo nhiệt.

Chỉ là hiện tại trên mặt Diêu thị nhìn không ra bất kỳ biểu tình cao hứng nào, nàng chỉ nghiêm mặt, tuy khí thế mười phần, nhưng thiếu một chút nhân tình.

Hàn thị khí mạch thở mạnh chẳng phải rất đều đều, nhìn qua là biết đã giận không ra hình thù gì. Nàng trông. mong Phấn Đại của nàng có thể hủy đi Phượng Trầm Ngư, chưa kịp năm mộng thì đã bị Phượng Cẩn Nguyên nói cho nàng biết Hoàng thượng đã khôi phục vị trí chủ mẫu của Diều thị. Đây có thể nói là chặt đứt sự mơ tưởng của nàng.

Cùng Hàn thị bất đồng, An thị cùng Kim Trân là trên mặt mang tràn đầy ý cười, nhìn dẫn đầu là Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung, trong lòng nổi lên an ủi.

Nhất là Kim Trân, nhìn đến Phượng Vũ Hoành chớp mắt một chút nước mắt suýt trào ra. Ngày tháng nàng lo. lắng đề phòng quá nhiều, mỗi ngày đều đề phòng Phượng Trầm Ngư tìm nàng gây sự, không đêm nào ngủ yên, loại dày vò này, cuối cùng cũng chấm dứt!

Phượng Vũ Hoành ngẩng đầu nhìn quét qua mọi người một vòng, cuối cùng, tâm mắt rơi xuống Diêu thị.

Mẹ con hai người nhìn nhau, mắt Diêu thị lập tức đã tuôn lệ. Phượng Vũ Hoành đi tới hai bước liền quỳ xuống trước mặt Diêu thị, mở miệng, cất giọng nói —— “A Hoành thỉnh an... Mẫu thân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui