Thần Y Độc Phi

'Trầm Ngư bị nàng làm cho tức giận, không nói chuyện phản bác lại. Phượng Vũ Hoành nói hoàn toàn đúng, bây giờ phụ thân hối hận ngày trước đuổi Diêu thị, lần trước còn ở Tùng viện tức giận nói với nàng, nếu như lúc trước không làm như thế thì hiện tại Diêu thị cũng không hòa ly với hắn. Một tờ hòa ly, làm hắn mất hết mặt mùi.

“Điều ngươi muốn nói chính là điều này sao?” Trầm Ngư nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành: “Nếu là thế, thì ngươi cũng nói xong rồi đi đi.”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, nói: “Ta đâu có thời gian rảnh rỗi tới tán gẫu với ngươi, đại tỷ, ta không giống ngươi có thời gian rảnh rỗi cùng tiểu thư người khác bàn chuyện đối phó với muội muội mình, ta rất bận, chuyện tiệm dược, còn chuyện đất phong Tế An huyện, nếu hôm nay không phải trong kinh thành xảy ra đại sự, ta cũng sẽ không đến đây.”

“Phượng Vũ Hoành ngươi không nên nói chuyện lung tung!” Trầm Ngư bỗng nhiên đứng dậy: “Ta lúc nào cùng tiểu thư người khác đối phó muội muội mình?”

“Hư! Nàng đưa ngón trỏ tay lên môi, làm động tác. đừng lên tiếng: “Đại tỷ, nói dối thì nói nhỏ thôi, cẩn thận thiên lôi nghe được, sẽ cho tỷ một đạo thiên lôi!”

Phượng Trầm Ngư bị nàng doạ run rẩy toàn thân, theo bản năng lui sau vài bước, suýt nữa làm chính mình ngã.

“Đi thôi.” Phượng Vũ Hoành cũng đứng lên: “Ăn mặc chỉnh tê, theo ta ra khỏi phủ một chuyến. Ồ đúng rồi, nhớ phải tô đen mặt ngươi, đỡ để Hoàng hậu nương nương trách tội, lại liên lụy người trong phủ theo ngươi chịu phạt.”

Phượng Trầm Ngư cho rằng mình nghe lầm: “Ra ngoài? Đi đâu?”

“Trong kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, đại tỷ cư nhiên lại không biết?” Phượng Vũ Hoành giả vờ kinh ngạc hỏi nàng: “Bộ gia tiểu thư chưa phái người tới báo với ngươi một tiếng sao? Chỉ bằng giao tình của hai người, nếu nàng ấy có bị gió thổi cỏ lay, hẳn là đều sớm nói với ngươi mới đúng."

Phượng Trầm Ngư đương nhiên nghe nói chuyện của Bộ Nghê Thường, nàng không thừa nhận chuyện này có liên quan đến mình, không khỏi nói: “Mắc mớ gì đến ta"

Phượng Vũ Hoành cười cười nhìn nàng: “Do đồng tình, ta mang theo đại tỷ cùng nhau đến Bộ phủ một chuyến, thăm Bộ gia tiểu thư.”

“Tại sao phải đi thăm nàng ấy?” Phượng Trầm Ngư: cau mày lắc đầu: “Ta không đi! Muốn đi thì ngươi tự mình đi đi.” Nàng không muốn thấy Bộ Nghê Thường, cũng bởi vì Bộ Nghê Thường cho nàng bao thuốc bột kia không hại Phượng Vũ Hoành mà lại hại chính nàng. Sáng nay nghe được Bộ Nghê Thường có chuyện, trong lòng nàng cực kỳ cao hứng.

Nhưng Phượng Vũ Hoành chính là vì nguyên nhân của chuyện này, làm sao có thể vì Phượng Trâm Ngư nói không đi thì không đi —— “Đại tỷ, ta là đích nữ Phượng gia, lại là Huyện chủ hoàng thượng tấn phong, đối với chuyện ta làm, ngươi có quyền gì nói không?”

Một câu nói làm Trầm Ngư sững sờ tại chỗ.

Đúng vậy a, nàng có quyền gì nói không? Đích nữ Phượng gia còn nói được, dù sao đóng kín cửa chuyện trong nhà, thế nhưng tên tuổi huyện chủ cũng quá lớn, nàng một kẻ dân nữ, có tư cách gì đối phó với một có huyện chủ có đất phong?

Rốt cuộc vẫn không muốn đi a!

Nàng bướng bỉnh đứng bất động.

Phượng Vũ Hoành lạnh lùng n: Lâm, bổn huyện chủ lệnh cho ngươi lập tức thay xiêm y với tô mặt cho Đại tiểu thư, đây là mệnh lệnh, nếu cãi lời, lập tức xử tử!”

Ÿ Lâm run rẩy toàn thân, không nhiều lời liền đi tới đem Trầm Ngư kéo tới phòng trong thay đổi xiêm y. Không lâu lắm, cuối cùng là đẩy người đã thoa phấn ra ngoài.

Phượng Trầm Ngư tức đến thở nặng hô hô, thật sự là không có biện pháp nào, chỉ đành kìm nén đầy bụng tức giận đi theo nàng đi ra ngoài.

Hai người đến cửa phủ, xe ngựa Phượng Vũ Hoành đã sớm ở bên ngoài chờ, phía sau xe ngựa lớn hoa lệ, còn có một chiếc xe ngựa nhỏ có chút mộc mạc.

Phượng Vũ Hoành giơ tay chỉ: “Chiếc xe kia bình thường các nàng Phấn Đại Tưởng Dung ngồi, đại tỷ đi thôi."

Phượng Trầm Ngư liếc nhìn chiếc xe ngựa hoa lệ trước mặt đến phân nộ, lại nhìn chiếc xe phía sau dành cho hạ nhân, mặt càng đen lại.

“Mau đi thôi, càng đứng lâu càng mất mặt." Phượng Vũ Hoành ném lại câu nói, rồi bước lên xe ngựa của mình. Vong Xuyên ở phía sau đi theo, quay đầu, nhìn thấy ánh mắt độc ác mang theo nguyền rủa của Trầm Ngư.

“Tiểu thư” Ỷ Lâm cẩn thận mà khuyên Trầm Ngư: “Chúng ta cũng lên xe sao?”

'Trầm Ngư hai tay nắm quyền kêu thành tiếng, hiện cả khớp xương. Mang đầy khuất nhục lên chiếc xe phía sau, phu xe không đợi các nàng ngồi vững liền “Giá” một cái giơ roi thúc ngựa đi, hai người ngồi trong thất điên bát đảo.

Trong xe ngựa trước, Vong Xuyên ngồi yên ổn cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Nghe nói Thẩm gia cho Phượng Trầm Ngư một khoản tiền, nàng ta đang chuẩn bị dùng khoản tiền này nịnh bợ Phượng tướng.”

“Thật sao?” Phượng Vũ Hoành khẽ cười: “Tiền ai lại không thích, ta cũng không ngoại lệ, nàng ta đã có tiền, thì ta tìm một cơ hội để nàng ngoan ngoãn đưa tới cho ta a”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui