Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hoành sờ sờ cằm, nói với Phượng Trầm Ngư: “Người ta thường nói ác giả ác báo, Đại tỷ xem, báo ứng tới nhanh thế nào?”

Phượng Trầm Ngư nghe nàng nói, toàn thân run rẩy, trà trong tay cũng bắn tung tóe trên mu bàn tay.

“Đại tỷ sao thế?” Nàng cười tà hỏi Trầm Ngư: “Người †a nói chính là Bộ gia tiểu thư, tỷ sợ cái gì?”

Phượng Trầm Ngư không biết nên nói với nàng như: thế nào, cứ cảm thấy dường như Phượng Vũ Hoành biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng đối phương đã không nói rõ thì nàng cũng không thừa nhận. Huống chỉ, báo ứng của nàng, nàng đã nhận.

Nửa canh giờ trôi qua, Phượng Vũ Hoành đã uống hết một lần trà, nha đầu Bộ gia mắt lạnh nhìn hai vị tổ †ông ngồi uống trà đến tức giận, nhưng bây giờ lại không có biện pháp. Huyện chủ ngồi ở đây, ai có gan đuổi đi?

Rốt cục, ba vị đại phu bận rộn cũng ngừng động tác, đồn dập lau mồ hôi, Bộ Nghê Thường mặt vẫn trắng bệch như cũ, phía dưới hạ thân không ngừng chảy máu, thân người vẫn còn run lẩy bẩy.

Bọn nha đầu vây lại hỏi những đại phu kia: “Tại sao không trị? Tiểu thư còn chảy máu al”

Một trong ba người lắc đầu nói: “Chúng ta đã tận lực, Bộ tiểu thư băng huyết nghiêm trọng, xin thứ cho chúng ta y thuật không tinh, quả thật không thể cứu trị.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tử liên gấp gáp: “Đại phu như thế nào mới có thể trị? Chúng ta đi thỉnh.”

Lại có một người nói: “Đại phu tốt nhất tự nhiên là ở

trong cung, Bộ gia cũng là quý nhân, vẫn là mau mau tiến cung đi mời thái y đến xem, trễ nữa sợ sẽ lỡ.”

Tử Liên gật đầu: “Ta đi nói với lão thái thái.” Nói xong xoay người chạy.

Ba vị đại phu bất đắc dĩ cùng nhau lui ra ngoài, chỉ để lại mấy nha đầu khác còn thủ ở bên giường.

Phượng Vũ Hoành đứng lên, đi vài bước về phía trước, đến bên người Bộ Nghê Thường mới ngừng lại. Sau đó cúi người, ghé vào lỗ tai nàng nhẹ nhàng nói: “Băng huyết sao? Thật ra ta có thể trị, ngươi đừng quên, †a mới là đại phu giỏi nhất trong kinh thành.”

Khuôn mặt tuyệt vọng của Bộ Nghê Thường bất chợt khôi phục mấy phần sinh khí, ánh mắt mang đây mong đợi nhìn Phượng Vũ Hoành, rồi lại nghe được nàng nói: “Nhưng ta sẽ không trị cho ngươi, Bộ Nghê Thường, ngươi nghe cho rõ đây, đây là kết cục của những kẻ muốn hại ta.” Nàng nói xong, xoay người rời đi.

Phượng Trầm Ngư liếc nhìn người nằm trên giường còn tàn phế hơn nàng, trong mắt hiện lên tia oán hận, theo sát bước chân Phượng Vũ Hoành rời khỏi phòng.

Hai người một trước một sau ra khỏi Bộ phủ, ngay lúc Phượng Trầm Ngư muốn trở lại chiếc xe ngựa nhỏ thì tay đột nhiên bị người khác kéo lại. Nàng quay đầu nhìn thì thấy là Phượng Vũ Hoành.

“Đại tỷ, làm người thế nào cũng phải nhớ lâu. Hôm nay, ta mang theo tỷ đến Bộ gia là muốn tỷ tận mắt chứng kiến, tỷ nên nhớ, có một số việc mình làm cứ tưởng thần không hay, quỷ không thấy nhưng thật ra là người khác biết chỉ là người ta không nói thôi. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, ví như Bộ tiểu thư.” Nói xong Phượng Vũ Hoành nhấc váy nghênh ngang rời đi, không để ý đến tâm tình của Trầm Ngư, chỉ để lại nàng ta đang đứng đó ngây người.

Trở lại Phượng phủ, Phượng Vũ Hoành trực tiếp đi tới Thư Nhã viện.

Lão thái thái vừa ăn xong cơm tối, hôm nay nàng đã có thể chủ động ngồi tựa trên giường tự mình ăn.

'Thấy Phượng Vũ Hoành đến, lão thái thái mừng rỡ, ánh mắt híp lại thành một đường chỉ, liên tục vẫy tay với nàng: “Cháu gái ngoan, mau tới đây, cả ngày cũng không thấy, ngươi lại đi đâu vậy?”

Nàng ăn ngay nói thậ đến Bộ gia một chuyến.”

“Mang theo đại tỷ cùng nhau

Lão thái thái sửng sờ, lập tức nhớ tới buổi trưa nghe Triệu ma ma nói về chuyện Bộ Nghê Thường, không khỏi rên lên một tiếng: “Bộ gia nha đầu kia ta đã thấy qua, cũng chẳng phải người hiền lành gì, chuyện hôm nay có thể xem như là do nàng ấy tự mình chuốc, ai bảo hơn nửa đêm mà vẫn chạy loạn ra phố.” Lão thái thái hoàn toàn đứng bên phía Phượng Vũ Hoành: “Ngươi mang Đại tỷ ngươi cũng đi là đúng, để nàng ấy xem thử, có thêm chút giáo huấn, hài tử do Thẩm thị sinh ra chính là không ra gì!"

Phượng Vũ Hoành cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là đỡ lão thái thái nằm úp sấp trên giường, tự mình xoa bóp cho nàng.

Lão thái thái đối với thủ pháp xoa bóp của Phượng Vũ Hoành hết sức hưởng thụ, tuy nói mới bắt đầu sẽ cảm thấy đau một chút, nhưng càng về sau eo nàng rõ ràng có chuyển biến tốt hơn. Phượng Vũ Hoành mới trở về mấy ngày, nàng đã có thể tự mình ngồi dựa trên giường.

“Mẫu thân ngươi còn tốt đó chứ?” Lão thái thái chủ động hỏi về Diêu thị, tuy nói đã không còn là thê tử Phượng gia, nhưng nàng vẫn kiên trì gọi Diêu thị là mẫu thân Phượng Vũ Hoành. “Coi như là ở riêng với Phượng gia, thế nhưng cũng không cần coi nhau như người xa lạ, bình thường nói nàng ghé đây đi, ta rất nhớ nàng.”

Phượng Vũ Hoành cười nói: “Chung quy cũng không thể cấm miệng người khác, với lại phụ thân tương lai cũng có thể sẽ cưới vợ, Phượng gia không thể không có chủ mẫu, chúng ta thế nào cũng phải chừa lại chút mặt mũi cho phụ thân.”

Nàng nhắc đến Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái cũng không thể nói thêm gì, đành gật đầu nói: “Rốt cuộc. vân là mẹ ngươi nghĩ chủ đáo.”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiểu nha đầu bưng trà nước vào, một bên giao cho hạ nhân hầu hạ, một bên đi đến bên giường lão thái thái, khom người nói: “Bên ngoài có tin tức truyền đến, nói là Hoàng thượng đã giáng Bộ quý phi thành Tiệp dư, đã chuyển ra khỏi tẩm cung ban đầu, dời đến sống ở phía bắc hoàng cung.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui