Thần Y Độc Phi

Phượng Vũ Hoành trở lại viện của mình, vốn muốn cùng Ban Tẩu thương lượng một chút có thể đến đại doanh của Huyền Thiên Minh một chuyến không, không chờ nàng mở miệng Ban Tẩu liền chủ động chặt đứt ý nghĩ của nàng: “Thời tiết thế này, ngay cả xe ngựa bên ngoài cũng không đi được, chủ tử cho dù đến được đại doanh thì người trấn giữ đại doanh cũng không thấy rõ người là ai, nói không chừng xông vào sẽ bị loạn tiễn bắn trúng.”

Nàng lúc này mới ý thức được quyết định khó khăn này, lại không cam lòng, tranh thủ lần nữa: “Thật sự không được sao? Ngươi ẩn mình nói với Huyền Thiên Minh một tiếng là được mà.”

Ban Tẩu lắc đầu: “Thuộc hạ có thể bình an mang người đến đại doanh hay không còn không dám hứa, ẩn mình vào nói với điện hạ làm gì?”

Phượng Vũ Hoành đành phải từ bỏ.

Tai nạn tuyết lớn, không thể bởi vì một mình nàng lo lắng mà để Ban Tẩu mạo hiểm, cùng lắm lại chờ thêm một ngày, ngày mai dù cho tuyết vẫn rơi, nhưng chắc cũng bớt đi một chút.

Mấy người đang ngồi trong phòng, Hoàng Tuyền tính khí hiếu động, ngồi một chút đã không yên: “Ngồi trong phòng hoài cũng buồn bực, không bằng đi xem thử người Phượng phủ đang làm gì.” Nàng đứng dậy chạy đến bên giường, quay đầu lại cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Tiểu thư, nô tỳ ra ngoài đi dạo." Nói xong, cũng không chờ Phượng Vũ Hoành đáp lời, đã chui ra cửa sổ chạy xa.

Vong Xuyên bất đắc dĩ: “Hoàng Tuyền này luôn không chịu được rảnh rỗi!”

Phượng Vũ Hoành nói: “Tuyết rơi mà thôi, các ngươi cũng biết khinh công, không cần thiết theo ta ở trong phòng, để nàng đi xem một chút cũng tốt.”

Vong Xuyên không nói nữa, không ngừng mà thêm than vào trong chậu, nhưng trong phòng vẫn còn lạnh khiến người khác rùng mình không ngừng.

Nàng cùng Phượng Vũ Hoành thương lượng: “Cơm trưa phỏng chừng cũng không có cách nào đưa tới, một lát nữa đợi Hoàng Tuyền trở lại, nô tỳ cùng nàng đi xuống bếp một chuyến, nói đầu bếp nấu cơm, để Hoàng Tuyền bưng tới cho tiểu thư, còn nô tỳ đi bên kia đưa cơm cho phu nhân.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Được, cực cho các ngươi.”

“Tiểu thư nói gì vậy.”

Phượng Vũ Hoành không có tỉnh thần, yêm yêm nghịch than trong chậu, nhìn tàn lửa bốc lên. Nàng hỏi Vong Xuyên: “Ngươi nói xem, tuyết rơi lớn như thế này, đại doanh bên kia sẽ không có chuyện gì chứ?”

Vong Xuyên lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết. Kinh thành xưa nay chưa từng có tuyết rơi lớn như vậy, nhưng như thế cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là làm cơm chắc có chút khó khăn, nhưng điện hạ chắc chắn là không đói rồi.”

Phượng Vũ Hoành than nhẹ một tiếng: “Ta chỉ lo chân hắn.”

Nói tới chân của Huyền Thiên Minh, Vong Xuyên cũng lo lắng. Hai người yên lặng ngồi, ai cũng không nói chuyện, Ban Tẩu treo thân ngược trên xà nhà lắc lư cũng không lên tiếng.

May mà Hoàng Tuyền chẳng bao lâu trở về, báo một tin cho Phượng Vũ Hoành: “Phượng Trầm Ngư trong phòng điên nữa rồi, sáng nay đã phái người đi mời đại phu, tiếc là những đại phu mời nhưng không thể đến, nha đầu phái đi ra ngoài cũng chưa trở lại.”

'Vong Xuyên cười gẵn: “Tuyết lớn như thế này, có thể trở về được mới lạ.”

Phượng Vũ Hoành hỏi một câu: “Nàng ta lại bị cái gì mà phải mời thầy thuốc?”

Mặt Hoàng Tuyền cũng buồn bực: “Nàng ta như kẻ điên hét lên, cũng không nghe rõ là nói cái gì, giống như nói cái gì còn chưa tới, đại phu lần trước là kẻ lừa đảo..."

Phượng Vũ Hoành suy nghĩ một chút, tâm tình buồn bực cũng được hóa giải, vỗ vỗ Vong Xuyên nói: “Tuyết rơi nhiều như vậy, trong kinh các hạng mục xây dựng đều cần chỉ viện, bất kể là nhân lực hay tài lực, Hoàng thượng nhất định là quan tâm. Chờ tuyết ngừng rơi, chúng ta liền dùng danh nghĩa Ngư vương phủ cùng. Bách Thảo Đường làm chút việc thiện, về phần tiền làm việc thiện, Trầm Ngư đã chuẩn bị xong cho chúng ta.”

Vong Xuyên, Hoàng Tuyền hai người đều cảm thấy hồ đồ, Phượng Trầm Ngư đã chuẩn bị xong? Đây là ý gì?

Ban Tẩu trên xà nhà nhảy xuống, tiến đến gần Phượng Vũ Hoành “Lễ nào người nghĩ đến một trăm vạn Thẩm gia cho nàng ta? Không không không, một trăm vạn kia Phượng Cẩn Nguyên đã đi trước người một bước.”

Phượng Vũ Hoành nhíu mày: “Không phải hắn còn chưa cần trên tay sao? Chỉ cần tiền còn trong tay Phượng Trầm Ngự, thì nàng ta đưa cho ai là của người đó. Chờ tuyết ngừng rơi, Phượng Trầm Ngư sẽ chủ động tìm tới cửa."

Phượng Trầm Ngư có thể tìm tới cửa hay không, 'Vong Xuyên, Hoàng Tuyền cùng với Ban Tẩu đều ôm thái độ hoài nghỉ trông chờ, một mặt là dường như tiểu thư nhà bọn hắn sao nắm chắc thế, một mặt lại thật là hy vọng có thể đem một trăm vạn kia lừa được. Đấy là một khoản tiền lớn, không cần thì phí!

Chủ tớ tham của liền đối với một trăm vạn kia ôm hi vọng vượt qua một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, tuyết rốt cục cũng đã ngừng rơi.

Vong Xuyên sớm đã mở cửa, tuyết đọng bên ngoài ngã nhào vào trong nhà, trực tiếp rơi vào bắp chân của nàng. May mà trời quang mây tạnh, chắc sẽ không rơi nữa, cuối cùng cũng khiến người khác thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu như lại tiếp tục rơi, chỉ sợ không chỉ phía Bắc, mà cả kinh thành cũng sẽ bị thiên tai.” Vong Xuyên một bên lẩm bẩm một bên tìm một cái chổi lớn quét sạch tuyết đọng trước cửa, tốt xấu cũng dọn trống được một vùng không gian. Lại nhìn cửa phòng nhỏ phòng lớn, cùng với hạ nhân phòng bên cạnh toàn bộ quét sạch, Hoàng Tuyền thẳng thản đứng trên bàn đá trong viện bắt đầu chỉ huy.

Nàng đóng kỹ cửa, trở lại cùng Phượng Vũ Hoành nói: “Miễn cưỡng ra ngoài phủ hẳn là được, nhưng nếu tiểu thư muốn đi đại doanh chỉ sợ vẫn không được. Đường trong kinh thành cũng không biết có thể đi hay không đây, huống chỉ ngoài thành. Đi tới đại doanh phải vượt qua một ngọn núi, tuy nói không cao, nhưng thời tiết như vậy cũng thực sự quá khó.”

Phượng Vũ Hoành thở dài một tiếng, nàng biết, nếu tuyết này chưa tan mà nàng vẫn muốn đi đại doanh chỉ sợ đúng là phiền phức.

“Quên đi, đi Bách Thảo Đường thôi!” Nàng ra quyết định, một bên đứng dậy mặc quần áo vừa nói: “Chúng ta ăn cơm trước, không cần phải gấp gáp, theo ta tính toán Phượng phủ cũng đang quét tuyết, chờ đường được dọn trống trãi, Phượng Trầm Ngư bên kia cũng sẽ có động tĩnh.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, một chén chè hạt sen còn chưa uống xong, Thanh Sương đã vào bẩm báo: “Phượng gia Đại tiểu thư từ Liễu Viên bên kia qua, bị nha đầu chặn ở cửa, tiểu thư cho nàng vào hay không?”

Thanh Sương chỉ nhận mình là Đồng Sinh Hiên tức. là nha đầu toà Huyện chủ phủ này, xưa nay nói tới người Phượng gia bên kia đều vạch giới hạn rõ ràng, nói đến Phượng Trầm Ngư lại càng không có vẻ thân thiết.

Phượng Vũ Hoành cười lạnh một tiếng, nói đến là đến nhanh quá, sau đó gật đầu: “Cho nàng vào đi.”

Thanh Sương lúc này mới đáp ứng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui