Thần Y Độc Phi

Lần này lấy đứa bé của Trầm Ngư so với Kim Trân thì dễ hơn nhiều, khi đó vì đối phó với Thẩm thị, Kim Trân cùng đường liều mạng nên dùng phương pháp nguy hiểm nhất. Tuy rằng sau này Phượng Vũ Hoành trấn an nói thân thể nàng không có việc gì, nhưng cũng ngầm cho thêm thuốc gì đó nhầm giúp đỡ nàng điều dưỡng cho sau này.

Phượng Trâm Ngư này cũng tốt, trực tiếp được sử dụng kỹ thuật tân tiến nhất của thế kỷ hai mươi mốt, đã vậy Phượng Vũ Hoành còn tặng miễn phí cho nàng một miếng băng vệ sinh.

Chưa tới nửa canh giờ, Phượng Trầm Ngư từ từ tỉnh lại. Chỉ cảm thấy dưới bụng đau một trận, loại cảm giác giống như khi nguyệt sự đến.

Nàng hơi hoảng, mở miệng hỏi Phượng Vũ Hoành: “Vì sao bụng lại đau?”

“Hiện tượng bình thường, khoảng sau một canh giờ sẽ hết.” Nàng một bên giải thích một bên điều chỉnh máy. truyền dịch nhanh hơn một chút.

Trầm Ngư phát hiện mình vẫn ở trong dược thất của Phượng Vũ Hoành, không có gì xảy ra, chỉ là bên giường xuất hiện thêm một cái lọ thủy tinh kỳ quái, cái lọ trong suốt trực tiếp thông qua một cái ống xuyên tới trên mu bàn tay, khế nhúc nhích thì có chút đau.

“Chớ lộn xộn.” Phượng Vũ Hoành nhắc nhở nàng: “Có một cái kim trong mạch máu của ngươi, ngươi mà làm rơi ra ta sẽ phải đâm lại lần nữa cho ngươi.”

Phượng Trầm Ngư cũng lười hỏi nhiều, xưa nay nói chuyện với Nhị muội này nàng chưa từng chiếm được tiện nghỉ, nàng rất buồn ngủ, không bằng ngủ một giấc.

Trầm Ngư mơ màng lại ngủ thiếp đi làm Phượng Vũ Hoành không khỏi bật cười, xảy ra chuyện lớn như vậy cư nhiên còn ngủ được, đứa bé này dù sao cũng còn nhỏ, mặc dù làm ra vẻ nhưng thật ra cũng chỉ mới mười bốn tuổi mà thôi.

Nàng canh giữ bên cạnh Trầm Ngư, nhìn bình truyền dịch đến khi mọi thứ có vẻ muốn xong, nàng rút châm rồi lây người đang nằm trên giường tỉnh.

Khi Trầm Ngư tỉnh lại lần nữa thì coi như chân chính tỉnh táo, thử cử động, ngoài có chút cảm giác mệt mỏi ra thì không còn cảm giác khác, đau đớn ở bụng cũng giảm đi nhiều, không khỏi có chút kinh ngạc.

“Đứa bé còn không?” Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Xong rồi.”

Trầm Ngư thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng, trên mặt thể hiện vẻ nhẹ nhàng.

Phượng Vũ Hoành nhìn nàng một cái, không nói thêm gì nữa, đứng dậy cầm một mấy bao thuốc đưa cho nàng, dặn dò kĩ nên uống thế nào, còn có để ý một chút về tiểu nguyệt sự, lúc này mới tự tay mở cửa phòng thuốc, nói với nàng: “Đại tỷ, mời trở về.”

Trầm Ngư gật đầu, cũng không nhiều lời, nhét tất cả thuốc vào trong cổ tay áo, để Ỷ Lâm đỡ rời khỏi.

Phượng Vũ Hoành hồi tưởng lại quá trình phẫu thuật cho Trầm Ngư, hốt hoảng nhớ tới một chuyện, không khỏi lại gần Hoàng Tuyền hỏi: “Ta nhớ rõ lần thứ nhất tiến cung có cung nhân nói cho ta biết mẫu thân Thất điện hạ Chiêu phi nương nương mất do băng huyết.”

Hoàng Tuyền gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó không chờ nàng hỏi, lại nói tiếp: “Cho tới nay trong cung đều nói như vậy, trên thực tế, Chiêu phi qua đời rồi mới được truy phong, khoảng thời gian trước đó vốn chẳng có danh phận, chỉ là Hoàng thượng đi tuần ở phía nam mang về một vị cô nương. Hoàng hậu tiền triều nhìn không hợp nhãn, lúc điện hạ chưa tới một tuổi, Chiêu phi liền bị Hoàng hậu tiền triều đày đọa đến mức tử vong. Sau này Hoàng thượng truy phong thành Chiêu phi, cho hậu cung mặt mũi, giải thích là do băng huyết.”

“Thì ra là như vậy.” Phượng Vũ Hoành vẫn nỉ non, nàng nghĩ chuyện này chắc có một chút liên quan đến Vân phi, tính tình nàng ấy cáu kỉnh cổ quái như vậy, sao có thể mang Huyền Thiên Hoa thu dưỡng bên cạnh mình? Chỉ là Hoàng Tuyền khế lắc đầu với nàng, biết việc. này nhất định là cực kỳ bí ẩn, Hoàng Tuyền cùng Vong Xuyên chỉ sợ là không ai biết việc này. “Thôi.” Nàng khoát tay: “Trước tiên nghỉ ngơi thôi, hai ngày một đêm không ngủ, sáng mai còn phải đến Bách Thảo Đường.”

Đêm nay, Phượng Vũ Hoành ngủ ở Đồng Sinh Hiên, mà phía bên Bách Thảo Đường, Thanh Ngọc mang theo Vong Xuyên tới Vương phủ mượn người, bắt đầu hướng các nói gặp tai họa nặng kiểm tra tình trạng nhà cửa bị phá hoại.

Nàng mang theo cờ hiệu của Vương phủ cùng Bách Thảo Đường, dọc đường nhận được lời tán thưởng của mọi người.

Ngày kế, lúc Phượng Vũ Hoành mang theo Hoàng Tuyền lần nữa tới Bách Thảo Đường, Thanh Ngọc đã chuẩn bị tốt mười mấy xe vật tư, đang chuẩn bị đi đến từng nhà. Gặp nàng đến, Thanh Ngọc khẩn trương báo. lại đơn giản: “Nô tỳ chia cho mỗi nhà tiêu chuẩn hai mươi lượng bạc mua đồ dùng dùng trong mùa đông, bao gồm quần áo, lương thực, còn có thuốc của Bách Thảo. Đường chuẩn bị, hôm nay cho người đưa đến một số nhà có thể ở trước. Sáng nay, nô tỳ đã mời công nhân sửa chữa phòng ốc tổn hại. Về phần những nhà hoàn †oàn không thể ở được cũng đã sắp xếp xong xuôi một lần. Chuyện khế đất cũng đã giải quyết xong, tất cả mọi người đều đồng ý tất cả quy về Ngự vương phủ, chỉ cần để bọn họ ở miễn phí là được.”

Phượng Vũ Hoành đối với cách làm việc của Thanh Ngọc chỉ có thể nói là vô cùng hài lòng, Phượng Vũ Hoành giục Thanh Ngọc nhanh chóng đi phân phát đồ dùng, Bách Thảo Đường bên này vẫn đang phân phát trà ấm.

Thấy Phượng Vũ Hoành, một số người được nhận ân huệ của Bách Thảo Đường cảm thấy thân thể mình khỏe hơn liền xách công cụ gia nhập đội quét tuyết.

Vài ngày sau, cuối cùng kinh thành cũng bình yên vượt qua trận tai nạn tuyết này. Kinh Triệu Duẫn tiến cung dâng tấu trình với Hoàng thượng cường điệu khi nói tới Bách Thảo Đường cùng Ngự vương phủ cống hiến thế nào cho trận thiên tai này, cũng thống kê nói rõ số người được Bách Thảo Đường cứu trị, cùng với số tiền Ngự vương phủ bỏ ra để sửa chữa và xây dựng lại nhà cửa, còn có Tể An huyện chủ phân phát trà ấm miễn phí. Kinh Triệu Duẫn đứng trong triều lanh lảnh nói, làm quần thần nghe mà ai nấy cũng phấn chấn.

Thiên Vũ đế gật đầu liên tục, tán thưởng không ngừng, Bình Nam Vương cùng hữu tướng liếc nhìn nhau, cùng nhau tiến lên, chợt nghe hữu tướng nói: “Ngự Vương điện hạ cùng Tể An huyền chủ một lòng vì dân, chúng thần hết sức cảm động. Bây giờ dân chúng trong kinh thành bị thiên tai đã được thu xếp thỏa đáng, nạn dân ngoài thành cũng không thể không quản. Vi thần nguyện quyên năm vạn lượng, dùng cho cứu tế ngoài thành.”

Bình Nam Vương nói theo: “Vi thân cũng quyên năm vạn lượng.”

Hai người này dẫn đầu, những đại thần khác cũng nhao nhao bày tỏ đồng ý quyên tiền, có ba chục ngàn, hai chục ngàn, có năm ngàn, thậm chí có người đồng ý đến ngoài thành dựng lều phát cháo miễn phí.

Thân là tả tướng Phượng Cẩn Nguyên tự nhiên cũng không thể thua hữu tướng, nhanh chóng nói: “Thần cũng Tình nguyện quyên năm vạn lượng.”

Thiên Vũ rất hài lòng với bầu không khí như thế này, một bên lệnh Chương Viễn ghi nhớ người nào quyên bao nhiêu, một bên cao hứng nói: “Chúng ái khanh có lòng với dân chúng như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi, Ngự vương cùng Tể An huyện chủ đích thực là gương mẫu, Phượng tướng, ngươi đích thực là sinh được một nhỉ nữ tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui