Thần Y Độc Phi

Hắn hướng lão thái thái khom người thi l thân giáo huấn, nhỉ tử ghi nhớ trong lòng.”

Lão thái thái gật đầu, trong ánh mắt mang theo mong đợi.

Nhìn Phượng Cẩn Nguyên rời khỏi, Triệu ma ma cầm đơn thuốc mà Phượng Vũ Hoành tự mình kê đơn mang đến cạnh lão thái thái, khéo léo dùng bốn hạt bao con nhộng, cộng thêm nửa lạng rượu vàng, cùng thủy thuận theo, lão thái thái rất hưởng thụ.

“Để lão gia đi mượn ngân lượng của Nhị tiểu thư quả thật có chút khó khăn.” Triệu ma ma thấy lão thái thái vân nhíu mày, chỉ biết nàng cũng lo âu.

Lão thái thái tự nhiên rõ đạo lý này, nhưng đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Bằng không còn có thể làm sao? Hắn đã lựa chọn như vậy, chúng ta cùng Tam điện hạ bị buộc cùng một chỗ. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Trầm Ngư bây giờ cũng không còn là Trầm Ngư của lúc trước, kêu nàng ta đi đặt điều kiện cũng chỉ sợ là chúng ta tổn thất. Nói cho cùng, Phượng gia vẫn là phải dựa vào Phượng Cẩn Nguyên, chỉ có hắn là tốt, chỉ có hắn mới không làm uổng phí mệnh phượng của Trầm Ngư. Bằng không chỉ dựa vào một nha đầu thì có thể làm được gì?” Lão thái thái uống thuốc trong tay Ti ma ma, nghĩ về Phượng Vũ Hoành, lại nói: “Tiếc là trước kia, Tử Dương đạo trưởng nói Trầm Ngư là phượng mệnh, nếu là A Hoành thì tốt biết bao.”

Triệu ma ma khuyên nàng: “Lão thái thái cũng đừng buồn nữa, lão gia chắc chắn đã có dự tính riêng, bằng không cũng sẽ không bảo vệ Đại tiểu thư như thế.”

“Hừ.” Vừa nhắc tới Trầm Ngư lão thái thái lại mất hứng: “Nếu không phải vì cái mệnh phượng kia, ta đã không để lại nàng.” Ngẫm lại, có chút bận tâm: “Ngươi nói thử xem, nếu như Trâm Ngư sau này lại có tiền đồ, nàng ta có hay không sẽ quay lại ghi hận Phượng gia?”

Triệu ma ma nghe trong lòng cũng cả kinh, nàng đã sớm cảm thấy tâm tư Đại tiểu thư không hướng về Phượng gia, nàng đặc biệt có mắt nhìn người, ánh mắt của Trầm Ngư làm nàng cảm thấy sợ hãi. Dù sao, Nhị tiểu thư là thành thật một chút, thích thì nói thích, không thích thì nói là không thích, tuy cũng là xấu tính, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là Đại tiểu thư trong ngoài không đồng nhất.

“Ngươi cũng lo lắng như vậy đúng chứ?” Lão thái thái nhìn ra sắc mặt của Triệu ma ma không tốt, rên khẽ một tiếng: “Cuối cùng là Phượng Hoàng hay nhãi con, sớm muộn cũng sẽ rõ. Chỉ tiếc là Cửu Hoàng tử chân bị phế, bằng không tương lai của Phượng gia chắc là phải dựa vào A Hoành!”

Phượng Cẩn Nguyên từ Thư Nhã viên đi ra, trở về hướng Liễu Viện. Lão thái thái cho hắn khích lệ, hắn lập tức đi tìm Phượng Vũ Hoành vay tiền, Thư Nhã viên cách Liễu Viên quá xa, trong thời gian khi hắn tới Liễu Viên, trong lòng đã sớm bình phục. Không còn kích động, lo lắng vì thế một lần nữa nổi lên.

Tìm Phượng Vũ Hoành vay tiền, nhất định sẽ bị chế giễu đúng chứ? Hän đường đường là quan Nhất phẩm, lại tới vay tiền của nữ nhi! Tiền này cùng tiền của Trầm Ngư không giống nhau, một cái là cho, một cái là mượn, không chừng còn bị buộc ký không ít chứng từ, điều này sẽ làm mặt mũi hắn để ở đâu?

Huống chỉ đi Đồng Sinh Hiên sẽ trả phải đối mặt với Diêu thị, người đã lớn tiếng tuyên bố hòa ly với hắn, làm hắn trước mặt triều thần không thể ngẩng mặt lên. Nếu để Diêu thị biết hẳn tìm Phượng Vũ Hoành để vay tiên, không biết sẽ có bao nhiêu xem thường hắn?.

Phượng Cẩn Nguyên ngừng bước chân, nhìn thấy phía trước cách đó không xa một nửa cửa, ý định thay đổi liên tục.

Đi không?

Không đi aI

Nếu không suy nghĩ một chút nữa?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định suy nghĩ một chút nữa. Tam điện hạ nói hắn đưa ngân lượng trước khi rời kinh, từ đây đến lúc đó cũng còn ba ngày, đủ để hắn suy nghĩ tỉ mỉ một phen.

Ý đã quyết, Phượng Cẩn Nguyên xoay người đi trở lại, sau khi trở lại từ Tùng Viện, hản lại có chút hối hận tại sao lúc nãy đến cửa Liễu Viên sao lại không có dũng khí đi vào.

Nếu như vừa mới vào, chẳng phải chuyện này giải quyết xong rồi sao?

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng lại không khỏi bưồn bực. Đi đi lại lại trong thư phòng, lại nghĩ tới những gì lão. thái thái nói, ngay lập tức dừng lại, hướng về chỗ không người kêu một tiếng: “Ám vệ.”

Trong nháy mắt một bóng người vọt đến trước mặt hắn.

“Chuyện lần trước như thế nào rồi, có tìm được không?”

Ám vệ lắc đầu cúi mặt xuống, lắc đầu nói: “Thuộc hạ vô năng, loại thuốc kia... Thế gian khó tìm.”

Phượng Cẩn Nguyên nhói lòng, sắc mặt càng khó coi hơn: “Không phải nói là trong thanh lâu có sao?”

“Thuộc hạ thất trách.” Ám vệ ấy cũng không giải thích nhiều, chỉ một mặt nhận sai.

Phượng Cẩn Nguyên trong lòng lạnh đi, hẳn biết loại thuốc kia chẳng qua chỉ là vật trong truyền thuyết, may mắn thì tìm được, không tìm được thì cũng là bình thường. Chỉ là, không có loại thuốc kia, tương lai của 'Trầm Ngư sẽ thế nào? Sang năm đã tới lúc nàng cập kê.

Phượng Cẩn Nguyên không biết, lúc này đây Phượng Trầm Ngư cũng đang lo lắng về một vấn đề tương tự, chỉ là nàng bất chợt nhớ lại Phượng Vũ Hoành ngày ấy nói qua một câu: “Đại tỷ, ta dám đánh cược với tỷ, ngày sau †ỷ sẽ tự nguyện mang tới cho ta nhiều ngân lượng hơn! “

Nàng dường như đã hiểu ra gì đó, bỗng nhiên đứng dậy, kêu Ỷ Lâm: “Đi, chúng ta đi Đồng Sinh Hiên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui