Thần Y Độc Phi

Lúc Phượng Vũ Hoành từ trong dược thất đi ra, Vong Xuyên đang đợi nàng ở bên ngoài, thấy nàng đi ra, Vong Xuyên nhanh chóng tiến lên, đang chuẩn bị nói chuyện, liếc mắt liền thấy ngón trỏ trái của nàng có một vết thương do dao rạch, tuy đã xử lý, nhưng vẫn có thể nhìn ra đang sưng đỏ.

“Tiểu thư bị làm sao thế?”

“Không có chuyện gì, không cẩn thận nên bị dao. rạch thôi.” Lúc lau dao phẫu thuật có chút thất thần, tự làm mình bị thương, đưong nhiên, chuyện mất mặt như vậy nàng không có ý định nói tỉ mỉ với Vong Xuyên. “Ta tự mình bôi thuốc, ngày mai là không sao rồi.”

Nghe nàng nói chính mình không cẩn thận, Vong Xuyên cũng hơi an tâm, vốn không muốn trêu chọc. Phượng Vũ Hoành, nghĩ một lát, nhưng vẫn nói: “Trong cung truyền ra tin tức, quý phi nương nương trong lãnh cung qua đời rồi.” Huyền Thiên Minh cũng có không ít tai mắt trong cung, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung đều thông báo một tiếng với Đồng Sinh Hiên.

Bộ Bạch Bình chết cũng không quá bất ngờ, phi tử bị đưa vào lãnh cung cũng không có nhiều người có thể sống lâu, chỉ là không biết Bộ gia sẽ có dự tính gì, thái độ của Hoàng thượng đối với Bộ gia như thế, làm cho đến cả nàng cũng đoán không ra.

“Chú ý một chút tin tức gần đây.” Nàng nhắc nhở Vong Xuyên: “Phượng phủ bên này cũng phải để ý một chút, nếu Phượng Cẩn Nguyên báo tin về thì cũng phải thấy được nội dung bức thư.” 'Vong Xuyên gật đầu: “Nô tỳ nhớ rồi.”

Lúc này ở cửa viện, Thanh Sương đang dẫn một tiểu nha đầu vội vàng đi về phía này. Phượng Vũ Hoành chớp. mắt liền nhận ra tiểu nha đầu kia, chẳng phải là nha đầu cùng Mãn Hỉ hầu hạ Kim Trân ở Như Ý viện sao? Không khỏi cau mày, hỏi Vong Xuyên: “Hiện tại là giờ gì?”

Võng Xuyên đáp: “Đã qua giờ hợi.”

Trong lúc hai người nói chuyện thì hai người Thanh Sương đã đến gần, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trong sân, vội hành lễ: “Tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi sao? Vốn là muốn tìm Vong Xuyên cô nương hỏi một chút xem chuyện này nên làm thế nào, vừa vặn tiểu thư cũng ở đây, vẫn là để nha đầu này nói với tiểu thư thôi.”

Nói xong, tiểu nha đầu kia âm một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Phượng Vũ Hoành, nước mắt nước mũi nói: “Cầu Nhị tiểu thư mau cứu Kim Trân di nương! Cầu Nhị tiểu thư mau cứu Kim Trân di nương al”

“Di nương các ngươi sao vậy?” Vong Xuyên chủ động thay Phượng Vũ Hoành hỏi han: “Có chuyện gì ngươi đứng dậy rồi nói, trước tiên đừng khóc.”

Thanh Sương nâng người lên, lúc này nha đầu đó mới nói: “Đêm nay Hàn di nương thỉnh gánh hát hát hí kịch tại Quan Mai viên, di nương mang theo Mãn Hỉ tỷ nói là qua đó xem thử, thế nhưng đi lâu rồi vẫn chưa thấy quay về. Nô tỳ không yên lòng nên đến Quan Mai viên tìm người, kết quả... Kết quả đến đó thì thấy, Kim

Trân di nương không biết như thế nào lại đứng trên vũ l đài, bên cạnh là diễn viên hát hí khúc, Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương ở phía dưới thỉnh thoảng còn quở trách, ngay cả Mãn Hỉ tỷ đứng ở dưới cũng chỉ biết cúi đầu, hoàn toàn không dám tiến lên.”

Thanh Sương nghe vô cùng kinh ngạc: “Hàn di nương nghe hát, thì để Kim Trân di nương lên vũ đài làm gì?”

Tiểu nha đầu lắc đầu: “Nô tỳ không biết, chỉ là nghe được Tứ tiểu thư nói ra những lời nói đặc biệt khó nghe. Kim Trân di nương từng nói, trong phủ cũng chỉ có Nhị ø tiểu thư có thể bảo vệ được nàng, nô tỳ cũng là không có biện pháp, mới đến cầu Nhị tiểu thư, cầu Nhị tiểu thư mau đi cứu di nương.”

Đồng Sinh Hiên cùng Quan Mai viên của Phượng Phủ cách nhau khá xa, tất nhiên là không nghe được tiếng kịch hát, nhưng nàng nhận ra nha đầu này, biết đối phương đương nhiên sẽ không lừa nàng. Liên gật đầu, hướng Thanh Sương nói: “Ngươi đi với nàng ấy một chuyến, nói là ta kêu Kim Trân qua đây để giúp thêu ít đồ, đem nàng ta cùng Mãn Hỉ cùng nhau qua đây, sắp xếp cho ở lại, rồi mai cho về.”

Thanh Sương nhanh chóng đáp lại, mang theo tiểu nha đầu kia vội vã đi.

" Lại nói, tình cảnh ở Quan Mai viên không chỉ bị nha đầu của Kim Trân thấy được, mà cả Ỷ Lâm hầu hạ Trầm Ngư bên này cũng vụng trộm thấy được. Lúc này, Ỷ Lâm đang vừa hầu hạ Trầm Ngư rửa mặt vừa kể cho nàng nghe Hàn thị cùng Phấn Đại thay phiên nhau làm xấu mặt Kim Trân.

'Trầm Ngư nghe chỉ cảm thấy thoải mái: “Thu thập hay lắm, Kim Trân trước kia là nhất đẳng nha hoàn bên người mẫu thân, không ngờ không chịu làm nha hoàn, lại chạy đi câu dẫn phụ thân ta, giờ thì đáng đời.”

Khi nàng nói xong lời này, bộ mặt dữ tợn, cả đôi mắt cơ hồ đều muốn trợn lên, Ỷ Lâm thấy thế liền tới nói một câu: “Chẳng qua nha hoàn của Nhị tiểu thư đã tới đó rồi, ngay trước mặt của Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương mang Kim Trân di nương về Đồng Sinh Hiên, Tứ tiểu thư mặc dù không cam tâm, cũng không thể nói gì nhiều, cũng không dám không thả người.”

Vừa nhắc tới Phượng Vũ Hoành, Trầm Ngư thoáng nhớ tới cái chuyện mà ban ngày Phấn Đại nói với nàng.

Thất điện hạ bị thương, Phượng Vũ Hoành không những biết, mà chắc chắn lúc đó hai người họ ở cùng nhau. Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Hoa, hai người này cư nhiên lại âm thầm thân mật như thế, bảo nàng làm sao chịu được?

Mắt thấy sắc mặt Trầm Ngư càng ngày càng ác liệt, Ý Lâm cũng bị doạ giật mình, vội vàng nhắc nhở nói: “Tiểu thư, người tuyệt đối không thể tức giận, Tam lão. gia Thẩm gia nói, người hiện giờ phải giống như trước kia, biết chuyện thì phải hiểu chuyện, hoà nhã với mọi người, đem oán khí trong lòng đối với lão thái thái và lão gia từng chút bỏ đi. Vê phần Tứ tiểu thư, đó giờ tính khí của nàng ta đều như thế, người vạn lần đừng chấp nhặt với nàng.”

Trầm Ngư hiểu rõ đạo lý này, nhưng cứ là chuyện liên quan đến Huyền Thiên Hoa thì trong lòng nàng luôn. khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Phượng Vũ Hoành từng một mình với Huyền Thiên Hoa ở chung một chỗ, lại để cho Huyền Thiên Hoa bị thương, thì nàng đặc biệt muốn biết rõ sự tình ngày hôm ấy, vết thương của Huyền Thiên Hoa do đâu mà có? Nam tử như tiên kia, vì sao nàng cầu mãi không thể với tới, mà Phượng Vũ Hoành lại có thể cùng hắn thân cận như thế?

“Tiện nhân!” Nàng hung hăng ném chậu đồng trước mặt xuống đất, nước văng tung toé, doạ Ÿ Lâm run cầm cập. “Sớm muộn cũng có một ngày, ta nhất định trực tiếp trừng trị ngươi.”

Buổi chiều đầu tiên Phượng Cẩn Nguyên rời kinh, Phượng phủ không một ai ngủ say, chỉ riêng Phượng Vũ Hoành vì phải chuẩn bị tỉnh thần ngày mai trị chân cho Huyền Thiên Minh nên ngủ hẳn một giấc say.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Sương mang điểm tâm đến cho hai người Kim Trân cũng Mãn Hỉ, cũng nói cho các nàng biết: “Tiểu thư phân phó, di nương dùng xong điểm tâm thì đi về đi, bên phía Hàn di nương cũng sẽ không làm khó người nữa đâu.”

“Ta muốn gặp Nhị tiểu thư.” Kim Trân hỏi Thanh Sương: “Không biết Nhị tiểu thư đã dậy chưa?”

'Thanh Sương gật đầu: “Đã dậy rồi, nhưng hôm nay Huyện chủ phủ có việc phải làm, tiểu thư đã phân phó đóng cửa phủ từ chối tiếp khách bảy ngày, nên nếu di nương có việc thì trở lại sau bảy ngày đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui