Thần Y Độc Phi

Kim Trân không hiểu, đầu óc Mãn Hỉ cũng mơ hồ, hai người đồng thanh hỏi: “Vì sao phải đóng cửa bảy. ngày?”

Thanh Sương không đáp.

Hai người thấy đối phương không trả lời, cũng không hỏi nữa, lặng lẽ ăn điểm tâm rồi quay trở về Phượng phủ.

Giờ thìn ba khắc, xe ngựa của Huyền Thiên Minh trực tiếp đi vào cửa chính của Huyện Chủ phủ.

Phượng Vũ Hoành cùng Vong Xuyên tự mình ra đón, sau đó, cửa chính Huyện Chủ phủ đóng chặt lại không tiếp bất luận là ai.

Phượng Vũ Hoành trực tiếp đem Huyền Thiên Minh mang tới viện của mình, Huyền Thiên Minh muốn cùng. Diêu thị chào hỏi một tiếng thì bị Phượng Vũ Hoành cự tuyệt, chỉ nói: “Ta đã nói với mẫu thân là giúp huynh trị chân, huynh không cần bắt lễ.”

Huyền Thiên Minh vẫn cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nên phân phó Bạch Trạch: “Ngươi tự mình mang mấy thứ vải vóc với trang sức qua gặp phu nhân đi, nhớ là ăn nói khách khí vào đấy.”

Bạch Trạch gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Huyền Thiên Minh lại theo Phượng Vũ Hoành giải thích: “Hôm qua trong cung vừa vặn mới được hai khúc Nhuyễn Yên la (Thứ vải mềm mỏng như làn khói), ta đòi phụ hoàng một khúc, đem đến cho phu nhân làm tấm màn che thôi

Nàng cười khổ: “Thứ tốt như vậy, người khác khó có thể có. Ta thay mẫu thân đa tạ huynh.” Vừa nói vừa đẩy người đến dược thất, lại với tay đóng cửa: “Từ lúc kiểm tra cho tới lúc sơ bộ nối xương, thì chúng ta có thời gian bảy ngày. Nên cần nói rõ, trong thời gian này, ta sẽ gây mê toàn thân cho huynh. Nói cách khác, trong thời gian này, huynh sẽ luôn ngủ say, huynh chịu được không?”

Hắn gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, Thất ca từng nói với ta, muội chữa vết thương ở chân cho huynh ấy, †hì huynh ấy cũng ngủ như thế.”

“Ai cũng như thế.” Thấy hắn đáp lại. Phượng Vũ Hoành cũng không để chờ lâu, đẩy hắn đến trung tâm dược thất ngồi, sau đó lấy trong cái hòm thuốc ra thuốc gây tê.

Thời điểm nàng chữa bệnh cho Tương vương phi, Huyền Thiên Minh từng thấy qua, tuy thế nhưng vẫn có cảm giác mới mẻ, cũng không qua mức kinh ngạc.

Mắt thấy cây kim cực nhỏ đâm vào trong mạch máu trên mu bàn tay mình, Phượng Vũ Hoành còn đang nói gì đó với hắn, còn chưa nói xong thì mắt hắn không có dấu hiệu báo trước, triệt để nhắm mắt thiếp đi. Đọc 𝒕ru𝑦ệ𝓷 chuẩ𝓷 khô𝓷g quả𝓷g cáo [ ТRu𝗠ТRU𝑌E N.𝗩N ]

Sau đó trong ba ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành chưa từng ra khỏi dược thất nửa bước, mỗi ngày tới bữa cơm trưa cũng là Thanh Sương đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an. Đến cũng không nói nhiều lời, chỉ nói với lão thái thái là Huyện chủ phủ gần đây sự vụ nhiều, Nhị tiểu thư không đi được, chờ xử lý hết sự vụ, nhất định sẽ tự mình đến thỉnh tội cùng lão thái thái.

Lão thái thái làm sao có thể trách tội Phượng Vũ Hoành, trên thực tế, mấy ngày gần đây thỉnh an cũng không phải chỉ ở Thư Nhã viện, bởi vì Hàn thị đột nhiên thông minh hẳn, lúc nào nghe hát cũng cho người đi mời lão thái thái.

Phượng lão thái thái lúc còn trẻ cũng thích nghe hát kịch, sau này khi đã có tuổi, tiểu bối trong nhà cũng không có mời gánh hát về, nàng cũng ngại ngùng không nói. Lúc Hàn thị cho người mời, nàng làm gì nói không, nhanh chóng ra lệnh cho người lấy kiệu mềm khiêng nàng tới Quan Mai viên.

Lão thái thái vừa tới, Quan Mai viên liền náo nhiệt hẳn lên, gánh hát kia ở hẳn trong Phượng phủ, cả ngày đều hát những tiết mục mà các chủ tử thích nghe, cũng dụ được người nhà họ Phượng rồi được mấy ngày hài hoà đáng quý.

Ngày thứ tư, có tuyết rơi, vũ đài ngoài trời cũng không có cách nào sử dụng được, phải dừng lại để tu sửa một ngày.

Phấn Đại tự mình bưng một chén chè đến cho Hàn thị, nhưng Hàn thị lại lo lắng trùng trùng, không ngừng khuyên Phấn Đại: “Hay là mai không nghe kịch nữa, dù gì cũng đã nghe mấy ngày rồi, ngộ nhỡ phụ thân ngươi quay lại sẽ tức giận thì sao?”

Phấn Đại bất đắc dĩ bĩu môi: “Không phải ngươi thích nghe lắm sao?”

Hàn thị gật đầu: “Thích thì thích, nhưng mà mấy năm nay đến tư cách nói chuyện còn không có, nói gì đến chuyện nghe kịch.”

“Cho nên hiện tại ngươi phải vùng lên!” Phấn Đại nói cho nàng biết: “Ngươi sợ cái gì? Lão thái thái mấy ngày qua đều qua nghe cùng rồi, xảy ra chuyện thì cứ để nàng †a xử lý, sét cũng không đánh được đến ngươi, cứ thành thực mà nghe, qua một thời gian nữa, gọi đại phu đến khám xem sao.”

Vừa nghe nói đại phu sẽ đến khám, Hàn thị càng căng thẳng hơn: “Vạn nhất không có thì làm sao?”

“Không có vạn nhất!” Trong mắt Phấn Đại hiện lên †ia tàn nhẫn: “Không phải chỉ có mà còn phải là nam thai."

Hàn thị nhìn Phấn Đại quyết tâm ăn được ngã về không, nàng không biết nên khuyên thế nào, trên thực tế, đêm đó cũng với Phượng Cẩn Nguyên, thì nguyệt tín vừa kết thúc, trước đây đại phu có nói qua, thời gian đó là cực khó mang thai, nhưng biết nói thế nào cho Phấn Đại hiểu đây?

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có nha hoàn chạy vội vào, hành lễ với Phấn Đại, nhỏ giọng nói:

“Bẩm Tứ tiểu thư, mấy ngày gần đây Đồng Sinh Hiên đóng cửa không tiếp khách, đến đích tiểu thư của Bạch gia còn bị cho đứng ở ngoài.”

“Đóng cửa từ chối tiếp khách?” Phượng Phấn Đại cảm thấy có điều mới mẻ: “Nàng ta làm gì đóng cửa? Bên ngoài không cần làm ăn nữa sao?” Suy nghĩ thêm một chút, cũng đúng, mấy ngày nay đúng là không thấy Phượng Vũ Hoành qua bên đây, không khỏi hỏi những thứ này, còn điều tra được gì nữa không?”

Nha đầu kia đáp: “Đích tiểu thư của Bạch gia không được vào nhưng sáng nay, Thất điện hạ đã vào Huyện chủ phủ nhưng không hề bị ngăn cản.”

“Thất điện hạ?” Hai mắt Phấn Đại sáng ngời, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui