Nàng bỗng nhiên thức tỉnh, còn tưởng rằng đến nửa đêm, nhưng Mai Hương gác đêm nói cho nàng biết.
“Tam tiểu thư mới nằm xuống không tới nửa canh giờ, sao đã thức dậy?”
Nàng cả kinh.
“Mới nửa canh giờ?”
Cứ cho rằng sắp sáng rồi chứ.
Cũng ngủ không được nữa, dứt khoát khoác lên xiêm y xuống đất, Mai Hương phủ thêm áo choàng cho. nàng, chỉ lo nàng lại bị lạnh.
“Mai Hương, ngươi nói Nhị tỷ bây giờ đã ngủ chưa?”
Tưởng Dung ngồi trước chậu than, tâm tư bất an.
Mai Hương lắc đầu.
“Nô tỳ không biết. Nhưng An di nương chắc ngủ rồi, nói vậy nhị tiểu chắc cũng ngủ rồi.”
“Nếu không... Chúng ta đi xem thử?”
Vừa nói xong, Tưởng Dung ngay lập tức vui mừng vì ý nghĩ này.
“Đúng, đi xem thử, Mai Hương, ta ngã bệnh, trong phủ chỉ có Nhị tỷ tỷ là đại phu, vì vậy ta hiện tại đi tìm nàng nói ra khó chịu trong người cũng thuận tiện, nghĩ chắc Nhị tỷ tỷ cũng sẽ gặp tạ” Mai Hương bị doạ sợ, khoát tay lia lịa:
“Tiểu thư, tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể nha! Ngài vốn bị ốm, bên ngoài trời lạnh đường trơn, vạn nhất lại bị lạnh té thì sao? Nếu muốn thăm nhị tiểu thư, chúng ta ngày mai hừng đông lại đi được không? Nô tỳ nhất định canh giờ cho tiểu thư, chỉ cần trời sáng, lập tức sẽ gọi tiểu thư dậy.”
Nhưng Tưởng Dung đã quyết định chủ ý, sao sẽ nghe nha đầu này, thấy Mai Hương không đồng ý, nàng thẳng thắn cũng không để ý, tự mình mặc xiêm y, trực tiếp đi ra ngoài phòng.
Mai Hương hết cách rồi, một đường chạy chậm đi theo ra ngoài, một bên nói với Tưởng Dung:
“Tiểu thư ngài nếu phải ra ngoài cũng phải nói một tiếng với An di nương chứ!”
Tưởng Dung bất chợt quay đầu lại, nhìn chòng chọc vào Mai Hương.
“Ta là tam tiểu thư trong phủ này, ngươi là nha đầu hầu hạ của ta, nếu không thể một lòng với chủ tử, vậy ta cần ngươi làm gì?”
Tưởng Dung cực ít dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với người, cũng doạ Mai Hương sửng sốt một chút.
“Mau theo ta đi thôi, nếu như ngươi ồn ào làm An di nương tỉnh, thì ta tiễn ngươi ra ngoài phủ. Đến lúc đó ngươi xem thử là tam tiểu thư ta nói chuyện hữu hiệu, hay là An di nương nói chuyện hữu hiệu.”
Mai Hương cũng không dám nói thêm, đúng như Tưởng Dung nói, một tiểu thư, tuy nói là thứ tiểu thư, nhưng địa vị trong phủ cũng mạnh hơn di nương quá nhiều. Nàng là nha đầu hậu hạ của tam tiểu thư, nên cùng chung vinh nhục. Đừng nói chỉ là đi gặp nhị tiểu thư, cho dù muốn phóng hỏa thiêu gian nhà, nàng cũng phải cung cấp công cụ gây án!
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ này, Mai Hương cũng an tâm, đàng hoàng đi theo Tưởng Dung ra sân.
Hai người một đường chạy qua Đồng Sinh Hiên, cứ thế đi đến vùng hồ nhân tạo lớn nhất cạnh Phượng phủ, còn không chờ qua cây cầu nhỏ, bờ môi Tưởng Dung cũng đã bị đông lạnh biến đen.
Nàng há miệng run rẩy ôm cánh tay, quay đầu nói với Mai Hương: “Lúc đi ra đi quá mau, quên cầm áo khoác, ngươi mau mau chạy trở lại lấy, ta sắp chết rét.”
Mai Hương cũng quên chuyện này, bản thân nàng tuy cũng lạnh, nhưng mạnh hơn nhiều nếu so với Tưởng Dung đang bệnh. Nghe Tưởng Dung nói lạnh, mới phát hiện tiểu thư nhà nàng cả áo khoác cũng chưa mang đi ra.
Tiểu nha đầu giậm chân một cái, tự trách.
“Cũng là nô tỳ sai, là nô tỳ sơ sót. Tiểu thư ở nơi này chờ một chút, nô tỳ trở về lấy.”
Mai Hương nói xong, xoay người chạy ngược về.
Tưởng Dung một người đứng bên cầu, gió lạnh thổi khiến hàm răng nàng trên dưới đều ở đánh nhau. Lúc sốt thì cơn ớn lạnh cũng kông giống bình thường, từ trong ra ngoài, còn có thể lãnh đến ngũ tạng.
Dần dần, Tưởng Dung lại đứng không nổi, dứt khoát ngồi xuống dựa vào cầu nhỏ. Hai tay ôm nhau, người run cầm cập thành một đoàn, trong lòng không ngừng mật niệm Mai Hương mau mau trở lại. Nhưng các nàng đã đi ra xa như vậy, sao có thể nhanh được.
Cũng không biết nàng ngồi ở cạnh cầu bao lâu, chợt nghe được có tiếng bước chân truyền đến, vội vã, người đi theo vì mệt mà thở dốc.
Tưởng Dung một lòng một dạ cho rằng là Mai Hương đến, mừng rỡ mở mắt ra, chao đảo đứng lên, lớn tiếng nói.
“Mai Hương, nhanh chút, ngươi không về nữa thì ta sắp đông chết!”
Vừa thốt lên xong nàng ngây người, trên đường nhỏ trước mặt nào có người?