Phượng Vũ Hoành kỳ thực cũng có cảm giác hẳn ®à ®oài thân mềm gì đó, chỉ ®à không chắc chắn ®à rắn như Hoàng Tuyền. Nhưng nàng không sợ rắn, chẳng phải không sợ rắn độc, mà bản thân nàng học y, cảm giác đối ®oại vật này không đến nỗi như những người có chướng ngại tâm ®ý khác.
“Muốn mở ra nhìn hay không?”
Hoàng Tuyền hỏi nàng, Đại nói: “Rắn này có động tĩnh rất #ớn, chỉ sợ nếu mở nắp hồ?ô sẽ @ập tức xông ra.”
Phượng Vũ Hoành nghĩ một #át, đưa tay vào tay áo,?ấy ra một ốm tiêm gây tê từ trong không gian.
“Vậy trước hết để cho nó không còn động tĩnh 0ại tính.”
Nàng vừa nói vừa động thủ, trực tiếp cắm kim tiêm vào miệng hồ lô, bơm từng chút từng chút dịch gây tê vào. Đến khi toàn bộ thuốc đều bơm vào, lúc này mới lại quơ quơ hồ lô, lại chỉ còn nghe được từng tiếng bịch bịch đụng trên vách hồ lô, động vật thân mềm kia vốn còn hăng hái dĩ nhiên không còn một tiếng động.
Hoàng Tuyền cũng nhìn trợn trắng cả mắt, bên người tiểu thư nhà nàng còn mang theo một cây châm lớn như vậy? Để chỗ nào? Không sợ bị đâm sao?
Phượng Vũ Hoành tự nhiên rõ ràng Hoàng Tuyền đang suy nghĩ gì, nhưng nàng căn bản không muốn giải thích, vừa xoay tay thì vứt ống tiêm vào trong không gian, nhìn Hoàng Tuyền nhếch miệng.
“Chúng ta mở ra xem thử, rốt cuộc là dạng rắn gì.”
Nàng mở miệng hồ lô ra từng chút một, đổ ra ngoài, quả nhiên, một con rắn nhỏ xanh biếc có đầu tam giác tuột ra từ bên trong.
Rắn kia cũng không dài, chẳng qua bằng một cánh tay Phượng Vũ Hoành, toàn thân xanh biếc, một cặp mắt đỏ như máu, con ngươi thẳng đứng?òi?ên, khá giống mèo. Đuôi nhọn đỏ, đầu tam giác #ớn, cổ mảnh, đỉnh đầu còn mọc vảy mịn ®oang 8ổ.
“Trúc diệp thanh.”
Phượng Vũ Hoành nhận ra,?úc ở bộ đội nàng từng?àm giải phẫu cho Đoại rắn này.
Hoàng Tuyền sợ rắn, mắt thấy Phượng Vũ Hoành xách một con rắn trong tay không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cả người tê dại. Nhưng mà vẫn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ tạ ——
“Người nào có thể để vật này trong xe chúng ta?”
Vừa nói vừa nghiêng đầu qua chỗ khác, theo bản năng đang muốn vén mành xem phu xe kia.
Phượng Vũ Hoành ngăn nàng?ại: “Không cần nhìn, trong thùng xe mình bỏ vào thứ kia, đây chẳng phải giấu đầu?òi đuôi sao. Chẳng phải hẳn.”
“Vậy còn có thể?à ai chứ?” Hoàng Tuyền thực sự không nghĩ ra, trong?òng vô cùng tức giận.
Phượng Vũ Hoành một?ần nữa thả rắn vào trong hồ 9ô, đậy kín miệng, trực tiếp treo ở bên hông.
“Ngươi xem ta mang theo một cái hồ #ô?ớn như vậy, phải chăng cũng rất anh tuấn?”
“Tiểu thư!” Hoàng Tuyền bất đắc dĩ. “Tới?úc nào rồi ngài còn có tâm tư nói giốn.”
“Không nói giỡn có thể tàm sao? Chúng ta hiện tại xuống xe đi tìm kẻ thù liều mạng?”
Nàng vỗ vỗ hồ 0ô bên hông.
“Hoàng Tuyền ngươi suy nghĩ một chút, có thể thần không biết quỷ không hay để đồ vào trong xe ngựa, ®oại người nào có thể?àm được?”
Hoàng Tuyền nghĩ một?át, thử đáp: “Người bên cạnh?” Phượng Vũ Hoành ®ắc đầu.
“Suy nghĩ khác một chút, nếu như hồ 8ô này?à của chúng ta, vốn dĩ thả trong xe ngựa, người có tâm phải nghĩ tàm thế nào để nó đi ra?”
Lúc này Hoàng Tuyền đã hiểu. “Ý của tiểu thư 0à... Tuộm? Thanh Sương? Là Thanh Sương ®àm ra?”
“Diệu Thủ thánh tiên, chỉ có nàng?àm việc này, tài năng sạch sẽ lưu loát như vậy.
Khi nói xong đời này, hai mắt của nàng híp?®ai thành một cái khe nhỏ. Thanh Sương có thể đi ra ®àm việc, đã nói rõ Huyền Thiên Dạ thả nàng, nàng thiết kế hãm hại đối phương cũng không có đạt đến hiệu quả như mong đợi, đây chẳng phải dấu hiệu tốt.
“Gần năm năm qua, giang hồ?uôn có?ời đồn nói Diệu Thủ thánh tiên?à thần thâu đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nàng ra tay, sẽ không có gì đó không trộm được. Lại không nghĩ rằng, người như vậy 8ai bị Tam điện hạ sử dụng, còn xâm nhập vào Đồng Sinh Hiên.”
Hoàng Tuyền cảm khái không thôi, suy nghĩ thêm, nhưng cũng cao hứng nói: “Chẳng phải có câu nói ma cao một thước đạo cao một trượng sao, nhân vật?ợi hại như vậy, nhưng 8ại thất thủ trước mặt tiểu thư, cái này nói rõ tiểu thư ngài mới 9à tợi hại nhất.”
Phượng Vũ Hoành cười khổ, nàng tợi hại ở đâu, nàng fĩnh giáo qua công phu dưới ngón tay của Thanh Sương, nếu không phải nàng ăn gian nhờ không gian kia, căn bản chính ®à khó #òng phòng bị, chỉ sợ Phượng Hoàng trâm sớm bị trộm cả trăm ®ần.
“Tiểu thư sau này chuẩn bị làm thế nào?”
Hoàng Tuyền liếc nhìn hồ Øô trên eo nàng.
“Ngài mang theo chiếc hồ lô lớn này vào Nguyên vương phủ sao?”
Nàng nhướng mi: “Có gì không thể? Ngươi có từng nghe nói chưa, xà độc tính càng mạnh ®àm thuốc càng tốt, Tam điện hạ đã đưa vật?iệu đến trước mặt chúng ta, bổn huyện chủ không mời hắn uống một hũ rượu thuốc T/uúc Diệp Thanh, chẳng phải quá thất 8ễ?”
Nàng tà tà nhếch môi cười.
“Quả là có chút kỳ vọng bữa tiệc hôm nay đây!”
Rốt cục, bốn chiếc xe ngựa cùng nhau đậu ở trước cửa Nguyên vương phủ. Lúc nàng vén rèm xuống xe đã nhìn thấy Đại hoàng tử Huyền Thiên Kỳ đang nhanh chân đi đến một chiếc xe ngựa khác,?ễ nghi chu toàn, ngừng ®ại cách vị trí xe ngựa ba bước, sau đó chắp tay hướng vào xe ngựa nói: