Huyền Thiên Dạ trong bụng hơi kinh đối với cử động lần này của nàng, con rắn xanh biếc kia giờ khắc này đã bày ở trên bàn đá giữa hai người, như đang ngủ tĩnh lặng, không có chết.
Hắn tự nhiên hiểu rõ độc tính thứ này, nhưng bây giờ nhìn Phượng Vũ Hoành cầm rắn ấy trong tay, vuốt ve từng phát từng phát, y hệt như chẳng phải là rắn, mà là mèo con chó con thông thường, nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.
“Rắn này tên là trúc diệp thanh, độc tính cực mạnh, nếu người là bị nó cắn một cái, đừng nói chữa trị, chỉ sợ tiếng cứu mạng cũng không kịp kêu thì đã mất mạng rồi."
Trong lòng nàng ôm rắn, như đang kể chuyện cũ, nhưng trong mắt bắn ra tỉnh quang lại như bò cạp độc, khiến người nhìn cả người phát run.
“Nhưng rắn độc tính càng mạnh, chế rượu lại càng tốt, ta trước nay vẫn muốn †ìm một con trúc diệp thanh chế rượu, tiếc thay trước sau cũng không rảnh đi tìm. Hôm nay đến không biết là ai càng tốt bụng như vậy, tặng lễ đưa đến trên xe ngựa của ta, ta cũng không kịp nói tiếng cám ơn với người ta.”
Nàng cười cười đứng lên, tay trái xách ngay vị trí cách đầu xà ba tấc, bàn tay phải đưa vào tay áo trái, sờ soạng một hồi lấy ra một cái đinh gỗ cùng một chủy thủ. Nhìn hai bên một chút, vào trong vườn chọn lựa một cây đại thụ, nhặt được khối đá vụn, cư nhiên đóng đinh thẳng vào đầu rắn, giơ lên tảng đá, rầm rầm rầm mấy lần liền đống dính cứng trên cành cây.
Huyền Thiên Dạ vốn dĩ không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì, Phượng Vũ Hoành lần này thật sự làm hắn giật mình. Chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này tà tính khiến người gần như phát lạnh, tuy hắn là một đại nam nhân thấy chuyện xảy ra cũng không thể không nhíu mày.
Nhưng động tác Phượng Vũ Hoành hiển nhiên còn chưa dừng lại, sau khi đóng đỉnh rắn lên thân cây, nàng nắm lấy chủy thủ trong tay, trực tiếp mở đầu rắn, sau đó chủy thủ không có rút ra, thuận theo hạ xuống thân rắn, đao không lệch, sâu cạn vừa phải, gần như trong nháy mắt đã lột ra một tấm da rắn.
“Tìm thợ thủ công chế da, cũng có thể?àm cái bao nhỏ từ da rắn rất đẹp mắt.
Nàng cười cười ném da rắn cho Huyền Thiên Dạ, dễ dàng như vứt một cuộn vải.
Rắn bị lột da, thần kinh còn đang run động, nàng cầm rắn xuống đi trở về đình, miệng rắn ngược ®ại nhắm ngay miệng bầu rượu, cả người ngay đơ, còn nhả ra vài giọt chất tỏng.
Sau đó cho thân rắn ®ại vào hồ 0ô, dán miệng bỏ?ên trên bàn,?ại không dùng.
“Tam ca nên nếm thử nước rượu rắn này?” Nàng cầm bầu rượu trong tay quơ quơ.
“Đại bổ”
Huyền Thiên Dạ nhíu hai hàng mày kiếm, chỉ cảm thấy nha đầu trước mặt này thế nào giống như quỷ,?àm ra thứ nào cũng không như?à chuyện người bình thường #àm được?
Bị một người như vậy nhớ kỹ, tính toán, hắn thật sự không biết nên sợ hãi hay nên cảm thấy vinh hạnh.
“Tam ca không dám uống?”
Phượng Vũ Hoành giọng du dương cười?ên.
“Cũng phải, ta?à người mời uống rượu, đương nhiên phải kính trước.”
Nói rồi, ngưỡng cổ, đổ một ngụm rượu kia vào trong miệng, sau đó dưới ánh mắt không che giấu được sợ hãi của Huyền Thiên Dạ,?ưu?oát nuốt rượu độc vào.
“Tam ca, tới phiên ngươi.”
Phượng Vũ Hoành đưa trả bầu rượu cho Huyền Thiên Dạ.
“Đương nhiên, nếu Tam ca không dám uống thì đổ đi thôi, A Hoành chỉ muốn đem đồ tốt cho Tam ca nếm thử, không thể làm người khác khó chịu.”
Nàng càng nói như vậy, Huyền Tam Dạ càng không thể không uống. Một tiểu cô nương uống hết, nếu hắn đổ đi, còn ra cái gì nữa?
Căn răn chịu đừng, cầm bầu rượu lên cũng uống một hớp, lúc đang nuốt xuống cảm giác được trái tim mình nhảy
thình thình. Thấy hắn uống rượu, Phượng Vũ Hoành lúc này mới vừa cười vừa lên tiếng.
“Tam ca yên tâm, độc rắn thông qua máu phát huy hiệu tực, uống như rượu, căn bản không bị trúng độc.”
Huyền Thiên Dạ biết nàng?à đại phu, chuyện như vậy tất nhiên cãi không qua nàng, dù sao uống cũng uống, cũng sẽ không xoắn xuýt cái đề tài này, nhưng trong?òng ®ại càng nhiều một tầng kiêng ky đối với Phượng Vũ Hoành.
Hai người xoay người thưởng mai, ánh mắt hướng về cây đại thụ từng định đầu rắn kia, Huyền Thiên Dạ bỗng nhiên nói một câu: “Có thể tập hợp chế tạo một bộ trang sức thủy tinh trong suốt đầy đủ thực sự hiếm có, đại ca cũng xem như có òng.”
Phượng Vũ Hoành khế thở dài một tiếng.