Vừa nghĩ tới đó, Trầm Ngư lập tức nâng chén trà đứng lên, thành thực đi về trước đến chỗ ngồi cho Hoàng tử, đi thẳng đến trước mặt Huyền Thiên Dạ mới ngừng lại.
Phượng Vũ Hoành nhìn Trầm Ngư giống như đang mời rượu Huyền Thiên Dạ, Hoàng Tuyền phủ ghé vào lỗ tai nàng nói: “Chẳng lẽ, thủ đoạn đại điện hạ đưa thủy tinh bị Tam điện hạ khám phá?”
Nàng tiếu tiếu nói: “Dù cho nhìn thấu lại như thế nào? Chuyện Thanh Sương căn bản cũng chính là ta từ không nói có, đúng như ngươi cảm thấy, Tam điện hạ luôn luôn có bệnh đa nghi nặng nhất, sẽ không chút nào đề phòng?”
'Thần sắc Hoàng Tuyền khẽ đổi, có chút mừng rỡ.
“Ý của tiểu thư là, chỉ cần tạo thành ảnh hưởng trong lòng Tam điện hạ, về sau không lo hắn không tính được nợ cũ?"
“Đúng vậy."
Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười nhìn về phía Huyền Thiên Dạ, phá giải thủy tỉnh lại như thế nào? Không cho Trầm Ngư dây dưa với Ngũ hoàng tử lại như thế nào? Huyền Thiên Dạ, bản thân mình cho rằng đánh ngang tay cùng ta cũng không biết, ta mặc dù thua, cũng phải không dấu vết lưu lại cho ngươi một đạo âm ảnh. Ngươi, rốt cuộc vẫn là cờ thiếu một chiêu.
Tiệc mừng thọ kết thúc, bên ngoài tuyết rơi có đã hơi lớn, xe ngựa các nhà cũng chờ tại cửa phủ, các tiểu thư, phu nhân ra ngoài một nhóm mấy chiếc liền đi, sau đó dãy xe ở phía sau lại dịch chuyển lên phía trước vài bước. Phượng Vũ Hoành nhìn, cũng có chút giống chờ xe buýt ở thế kỷ hai mươi mốt.
Nàng nghênh tuyết mà đứng, thần sắc có chút mờ mịt, nháy mắt vậy mà ý thức bắt đầu hoảng hốt, gần như không phân rõ được rốt cuộc đây ®à thời đại nào, nàng ở Đại Thuận, hay?à trước cửa ký túc xá bộ đội ®ục chiến.
“Nhị tỷ”
Thanh âm Tưởng Dung kéo mạnh tâm tư Phượng Vũ Hoành trở Đại.
“Tứ muội uống có chút nhiều rồi, ta ngồi cùng nàng một chiếc xe thôi, đỡ phải có chuyện.”
Phượng Vũ Hoành gật đầu.
“Hảo”
Sau đó nói với Hoàng Tuyền:
“Ngươi cũng ở cùng tam tiểu thư, bằng không Phượng Phấn Đại nháo 0ên, mấy nha đầu các nàng cũng không khống chế được.”
Hoàng Tuyền có chút không yên lòng nhìn nàng.
“Vậy tiểu thư?”
“Yên tâm, ta có Ban Tẩu.”
Lời nàng nói xong, cất bước đi qua xe ngựa của mình.
Chợt nghe được cửa phủ có tiểu thư nhanh miệng hô: “Vứt mất Phượng Hoàng trâm quý trọng thế còn không biết thẹn đi ra rêu rao, da mặt thật quá dày.”
“Các ngươi nhìn, nàng ngồi chẳng qua chỉ?à xe ngựa bình thường, sao ðại không thấy nàng ngồi chiếc #ong xa ngự tứ kia?”
“Tám phần mười là bị hoàng thượng thu hồi lại rồi?”
“Phải nha! Không trị khỏi chân cho cửu điện hạ, nghĩ đến danh hiệu Ngự vương phi tương lai kia của nàng cũng sắp bị tháo xuống.”
Phượng Vũ Hoành bất chợt dừng bước, xoay người lại, buồn cười nhìn mấy vị nha đầu nói huyên thuyên.
“Mấy vị kêu oan vì Ngự vương như vậy, nhất định tình thâm ý trọng đối với Ngự Vương điện hạ, không bằng ta trở về bẩm phụ hoàng, để phụ hoàng hạ chỉ cởi bỏ hôn ước giữa ta với Ngự Vương điện hạ, lại tứ hôn cho các vị tiểu thư, như thế nào? Ồ đúng rồi, Vương gia chánh phi chỉ có một người, các ngươi còn phải suy tính một chút, ai làm chánh phi, ai làm trắc phi, còn dư lại cũng chỉ có thể làm thiếp.
Chỉ mấy câu nói, nói khiến các sắc mặt vị tiểu thư đỏ bừng, vừa mới trong yến sảnh cũng đã bị Nguyên vương cảnh cáo một phen, vốn đã có chút kiêng ky, nhưng quản không được miệng và tâm của mình. Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành đã đi xa, các nàng nhỏ giọng nói như vậy chắc không nghe được. Lại không nghĩ rằng, lỗ tai của Phượng gia nhị tiểu thư này cư nhiên lại tốt như thế.
Vài người bị chận á khẩu không trả?ời được, Phượng Vũ Hoành ®ại nói hăng say hơn, thẳng thắn đi trở về vài bước, nói: “Hoặc ®à tương?ai ta vào vương phủ, nếu như mấy vị nhân gia còn chưa có người thích hợp tới cửa cầu hôn, ta cũng có thể cầu xin Vương gia cùng thu các ngươi vào, thế nhưng chỉ đành ủy khuất tàm thiếp. Chẳng qua...”
Nàng con mắt hơi chuyển động, bất chợt cười đến thiên kiều bá mị.
“Chẳng qua điện hạ đã sớm nói, hắn chỉ nguyện cưới một người #à A Hoành, người khác, cả thông phòng nha đầu cũng khinh thường muốn nha?”
Lời của nàng triệt để chọc giận một vị tiểu thư trong đó, không khỏi cao giọng kêu?ên: “Chân Ngự Vương điện hạ cũng không trị hết, muốn động phòng cũng không được, ngươi đắc ý cái gì nhỉ? Chờ được vài năm ngươi cả đứa bé cũng không có, cũng đừng tìm chúng ta ®ại khóc!”
“Yên tâm.”
Ánh mắt Phượng Vũ Hoành lộ ra vẻ âm hàn.
“Ngươi đợi không được ta khóc, bởi vì ta chưa từng thấy người đương trường nhục mạ hoàng tử trước mặt nhiều người còn có thể tiếp tục sống tiếp. Vị cô nương này, ngươi tự cầu nhiều phúc cho mình thôi.”