Thần Y Độc Phi

Nhưng cái gì nàng cũng không dám tỏ thái độ, tuy Phượng gia đã vì tương lai của nàng mà tính toán, nhưng hết thảy đều không có. Nếu nàng muốn hi vọng, nhất định phải bảo trụ vị trí chính nữ Phượng gia này, nhất định phải bảo trụ vị trí đương gia chủ mẫu của Trầm thị. Nhất dung câu dung, nhất tổn câu tổn (1)!

(1) Nhất dung câu dung, nhất tổn câu tổn: một người thịnh vượng thì tất cả đều thịnh vượng, một người bị tổn hại thì tất cả cũng bị tổn hại.

Nghĩ vậy, Phượng Trầm Ngư dứt khoát quỳ trước mặt lão thái thái, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái: “Trầm Ngư thay mẫu thân thỉnh tội với tổ mẫu, đều là do mẫu thân lo lắng không chu toàn, quá mức nuông chiều ca ca, Trầm Ngư nguyện thay mẫu thân chịu phạt, chỉ mong tổ mẫu có thể chú ý giữ gìn sức khỏe thân thể. Nếu là vì chuyện ca ca bị tổn thương bản thân, vậy Trầm Ngư thật đúng là ngàn lần chết mới bỏ được sai lầm này al”

Khi nói, hai hàng nước mắt như hạt châu đã trào ra hai má.

Phượng Trầm Ngư ngày thường đã rất xinh đẹp, da thịt vô cùng mịn màng rất xứng với hai chuỗi nước mắt trân châu này, thật sự là làm người ta nhìn, trong lòng sinh thương xót.

Lão thái thái mắng một mạch, cũng hơi hết giận, †rước mắt thấy Trâm Ngư lễ độ khuôn phép, thì bắt đầu đau lòng.


“Cháu gái ngoan, mau đứng lên, tổ mẫu không trách ngươi.”

Trầm Ngư nào dám đứng lên ngay như vậy, càng khóc càng thương tâm, “Cầu tổ mẫu tha thứ cho mẫu thân và ca ca đi! Trước mắt xem bệnh cho ca ca quan trọng hơn, thân thể tổ mẫu cũng cấp bách lắm al”

Lão thái thái gật đầu, “Để Trầm thị kia ở Phật đường Kim Ngọc viện đóng cửa suy nghĩ đi! Cẩn Nguyên.” Nàng gọi Phượng Cẩn Nguyên, “Nhất định phải mời đại phu tốt nhất đến xem bệnh cho Hạo nhi, nghĩ hết mọi biện pháp đều phải xem bệnh của hắn cho ta.”

“Mẫu thân yên tâm, con đều nhớ kỹ. Mẫu thân vẫn nên trở về ngủ tiếp đi, nơi này giao cho hạ nhân là được rồi, ngày mai con phải đi tìm danh y vì Tử Hạo xem bệnh”

Thấy biển hiện của Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái lúc này mới thả lỏng, được ma ma và bọn nha hoàn đỡ về Thư Nhã viên, những người khác cũng không tiện lưu lại, đều đi theo rời đi. Kim Trân lúc gần đi còn thâm Tình chân thành nhìn Phượng Cẩn Nguyên một cái, Phượng Cẩn Nguyên khoát tay với nàng, cũng không nói thêm gì.

Nhưng rốt cuộc vẫn sợ thân thể lão thái thái có bệnh nhẹ, hắn ra ngoài đuổi theo hai bước, gọi Phượng Vũ Hành đang rời đi lại: “Ngươi đi cùng xem đi, xác định tổ mẫu ngươi không sao thì lại rời đi.”

Phượng Vũ Hành gật đầu, “Nữ nhỉ đã biết, phụ thân còn dặn dò gì nữa không?” Trong lời nói không có nửa phần cung kính.

Lúc này Phượng Cẩn Nguyên mới nhớ, chuyện tối nay hắn còn không cho Phượng Vũ Hành một cái công đạo. Quay lại nhìn Phượng Tử Hạo, không khỏi buồn rầu”A Hành.” Hắn chỉ Phượng Tử Hạo, “Đại ca ngươi tuy là không đúng, nhưng ngươi đã đánh rồi, cũng mắng rồi, hiện tại hắn đã thành dạng này, vi phụ cũng không có khả năng trừng phạt gì. Chuyện tối nay, Phượng gia thiếu ngươi một cái nhân tình.”

Nàng nhướn mày: “Phượng gia thiếu ta nhân tình? Đây là phụ thân đã coi A Hành là người ngoài rồi.”

“Vi phụ không có ý đó." Phượng Cẩn Nguyên rất đau đầu khi nói chuyện với Phượng Vũ Hành, cứ như cho dù nói cái gì, nàng nghe thấy đều có một ý tứ khác. “Vi phụ chỉ nói vê sau nếu ngươi có việc gì cầu Phượng gia, Phượng gia nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan.”


Nàng bật người, đây không phải là chia nàng và Phương gia thành hai thế lực sao, cũng tốt. “Vậy A Hành phải đa tạ phụ thân rồi, A Hành sẽ nhớ rõ lời nói của phụ thân hôm nay, tương lai nếu có việc cầu Phượng gia, mong phụ thân đừng quên mà cự tuyệt.”

“Dĩ nhiên.” Phượng Cẩn Nguyên phất tay, nhanh chóng để Phượng Vũ Hành cùng đi với lão thái thái.

Lão thái thái không bài xích với việc Phượng Vũ Hành đến, ngược lại, Phượng Vũ Hành có thể cùng nàng về Thư Nhã viên, nàng thật sự nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nói đến việc suýt hôn mê kia, cũng dọa chính nàng, như là bỗng nhiên có một cỗ huyết khí tuôn ra, trực tiếp đi vào não, không thể áp chế được, người không chịu nổi thì ngã xuống. Nàng thật sự không thể xác định như vậy có thể cố gắng được hay không, trước mắt trong phủ không có đại phu, vạn nhất về sau nàng ngã xuống, ai tới chăm sóc nàng?

“A Hành." Lão thái thái cũng không ngốc, nếu có việc cầu người, lại ra vẻ kiêu ngạo là không được. Huống chỉ nàng cũng đã nhìn ra, cháu gái này cũng không phải là cái đèn dầu cạn, ở đại sơn ủy khuất ba năm, chưa biết chừng bao nhiêu ủy khuất đang chờ thanh toán với người Phượng gia, hiện tại lại có chỗ dựa là Ngự vương phủ, liền không hề sợ hãi.

Đúng vậy!

Chớp mắt lão thái thái nhớ tới, Phượng Vũ Hành có Ngự vương phủ là chỗ dựa, vừa rồi sao nàng có thể có thái độ như vậy với cháu gái này chứ? Thật sự là hối tiếc không kịp.


“Tổ mẫu, A Hành đến đây." Nàng đi nhanh hai bước. lên bên người lão thái thái, cũng không thay nha hoàn đỡ nàng, chỉ chậm rãi đi theo.

Đáy lòng lão thái thái khẽ thở dài, nói: “Trước đó tổ mẫu đã nặng lời, ngươi đừng để trong lòng.”

Phượng Vũ Hành nhẹ nhàng nở nụ cười, “A Hành không dám.”

“Đều do Trầm thị kia, tất cả đều do Trầm thị gây họa” Lão thái thái đem tội đổ lên người Trầm thị, “A. Hành ngươi yên tâm, về sau nếu nàng còn dám gây sóng gió, tổ mẫu sẽ thu thập nàng.”

“A Hành không muốn quản nhiều việc trong phủ, chỉ cầu an ổn đợi gả, mong tổ mẫu thành toàn.”

“Nhất định rồi, nhất định rồi.” Lão thái thái thấy Phượng Vũ Hành không còn sắc bén như trước, trong lòng cuối cũng nhẹ nhàng thở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận