Hắn bị mắng đến sửng sốt.
Huyền Thiên Minh, từ khi sinh ra chưa từng có người gọi hắn như vậy.
Phụ hoàng và mẫu phi đều gọi hắn là Minh nhi, những người khác đều gọi hắn là điện hạ, từ tây bắc trở về được phong vương thì gọi hắn là vương gia, chính hắn
cũng suýt nữa đã quên hắn là Huyền Thiên Minh.
Nói là lớn mật, nhưng lá gan của nha đầu kia lớn hơn hắn! Có ai dám gọi thẳng đại danh hắn như vậy?”
Nhưng mà...
Đồ của nàng?
Người trên thân không biết lại nghĩ gì, đột nhiên nhảy dựng lên, lui về phía sau hai bước, xem trái xem phải chân hắn.
“Ngươi đang làm gì?”
“Mặt không cho xem, ta xem chân được không?”
Lúc này Huyền Thiên Minh không cự tuyệt, chỉ hỏi nàng: “Ngươi muốn thấy thế nào?”
Nàng cúi người tiến lên, ngồi xổm trước người hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của hắn: “Ta sẽ nắn vài cái, ngươi chịu đựng một chút.”
Đâu chỉ là nắn vài cái, bệnh nghề nghiệp của Phượng.
Vũ Hành vừa phát, sao có thể chỉ là nắn vài cái đơn giản như vậy.
Chỉ thấy lúc nàng nắm cổ tay, thủ pháp độc đáo lại thành thạo ở đầu gối của hắn ấn mấy chỗ huyệt đạo, khớp xương, rồi vuốt bắp chân, thử duỗi chân.
Huyền Thiên Minh đau đến đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc. nàng cũng ngừng lại.
Xương bị gãy nát.
Đây là kết luận của nàng.
Hai xương bánh chè bị vỡ hoàn toàn, nghiêm trọng hơn lúc gãy xương ở trong thâm sơn. Đánh tiếc, cổ đại không có máy chụp X-quang, ở ngoài da không thể xác định rốt cuộc đã nghiêm trọng tới mức nào.
Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng thở ra, tâm của nàng mấy ngày nay tới giờ cuối cùng cũng thả lỏng xuống.
Ánh mắt Phượng Vũ Hành bắt đầu di chuyển lên trên, chuyển tới một bộ phận mấu chốt khác.
Mồ hôi lạnh trên đầu Huyền Thiên minh lại chảy một ít xuống: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Nàng chớp chớp mắt, cân nhắc nói: “Nghe nói ngươi bị thương đến chỗ kia, sau này con nối dòng gian nan...”
“Cút đi!”
Hắn thật muốn đánh người!
Phượng Vũ Hành khịt mũi, rất không hình tượng lau nước mắt, lại ngồi trên bàn tiếp tục đung đưa chân.
Huyền Thiên Minh thật sự không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, dứt khoát khoát tay: “Đổi đề tài đi.”
Nàng gật đầu, “Vậy chúng ta nói chuyện gì vui đi!”
Sau khi nàng chắc chắn đến tám phần chân của hắn có thể chữa được, cuối cùng trong lòng Phượng Vũ Hành cũng thoải mái một chút, tùy tiện sờ bát trà trên bàn uống một ngụm, sau đó cười tủm tỉm nói về mấy. chuyện sau khi trở lại Phượng phủ với Huyền Thiên Minh giống như việc nhà. Từng chuyện từng chuyện, linh tinh rải rác, được nàng kể lại trở nên sinh động, thú vị.
Huyền Thiên Minh vừa nghe đã thích, còn thỉnh thoảng xen vào cùng nàng thảo luận linh tinh như là “Trầm thị kia sau thế nào rồi”, “Phượng Tử Hạo đúng là phế vật”.
Nói chung, cuộc sống ở Phượng phủ được Phượng. Vũ Hành tổng kết là: “Thu thập bọn họ rất vui.”
Huyền Thiên Minh cũng gật đầu, nói một câu sủng nịch đến cực điểm: “Ngươi chơi cao hứng là được rồi.”
Lời này như nói toàn bộ tòa Phượng phủ đều là đồ chơi trong bàn tay Phượng Vũ Hành, thật sự là tính tình của nàng.
Vì thế, nha đầu này được voi đòi tiên, tiến lên một bước chỉ Huyền Thiên Minh: “Tính này của ngươi, rất hợp ý ta”
Khi nàng nói lời này, đôi mắt thông minh lại phát ra ánh sáng, như lúc trước ở đại sơn ngẫu nhiên lộ ra một ít thông minh, một ít giảo hoạt, một cách tỉnh quái, có thể hấp dẫn hắn.
“Lại đây.” Hắn vẫy tay với nàng.
Đợi nàng đến gần, mới tháo từ trên cổ xuống một chiếc vòng màu nâu có treo tì hưu bằng phỉ thúy.
“Năm sinh nhật mười tuổi phụ hoàng tặng, có một vị đạo sĩ đang du ngoạn từng nói chủ nhân cuối cùng của †ì hưu chính là chỉ mẫu của thiên hạ này.”
Hắn nói ra thoải mái, Phượng Vũ Hành lại hoảng sợ.
“Không phải ngươi không đảm đương nổi vị trí Thái †ử sao.” Lại nhìn †ì hưu kia, “Có vật trong tay như vậy, chỉ sợ đưa tới rất nhiều phiền toái."
“Ngươi sợ phiền toái?” Hắn hỏi lại.
Nàng lắc đầu, “Không sợ.”
“Vậy đeo đi”
Nàng liên ngoan ngoãn đưa cổ ra, để hắn đeo giúp, chỉ là nó dài quá.
“Trở về ta điêu chỉnh sợi dây lần nữa.” Nàng cười nhét tì hưu vào trong y phục, sau đó nhìn hắn nói: “Huyền Thiên Minh, ta không có gì để tặng cho ngươi. Nhưng nếu có ngày ngươi nguyện ý, ta nghĩ sẽ tự mình nối xương cho ngươi một lần.”
Hắn gật đầu, “Được.”