Trâm thị sợ tới mức lui vài bước, run lẩy bẩy nói: “Ta nào có cất giữ bạc? Một tòa Phượng phủ lớn như vậy, sao có thể có chỗ không cần chi tiêu, còn không phải là bạc đều vào trong phủ này. Hơn nữa... hơn nữa ta nói năm, sáu vạn cũng chỉ là dự đoán, vừa nãy chỉ thuận miệng thôi. Đúng vậy!” Nàng nảy ra chủ ý, “Ta bị tiện nha đầu kia làm tức giận! Khó thở nên cái gì cũng nói được! Lão gia ngươi cũng biết tính tình này của ta, chỉ cần sốt ruột thì cái gì cũng đều nói ra ngoài, thật sự là miệng bô bô, bụng vô tâm!”
Phượng Cẩn Nguyên cũng nghĩ vậy, Trầm thị chỉ là người không có đầu óc, bị nóng nảy nên cũng nói lung tung, không khỏi tin vài phần.
Phượng Vũ Hành cũng không gấp, chỉ ẩn ý nói: “Không sao, hôm nay ra phủ vừa lúc gặp được Ngự vương điện hạ, điện hạ thấy ta quản lí cửa tiệm mệt mỏi, nên đã nói ngày mai phái một người đến giúp ta kiểm tra sổ sách. Tính toán sổ sách xong, dĩ nhiên mẫu thân có thể trong sạch.”
“Nhị muội muội!” Phượng Trầm Ngư cảm thấy nếu mình không làm gì đó, địa vị của mẫu thân nàng sẽ không được bảo đảm!
Trâm thị mà rớt đài, vậy nàng là chính nữ cái gì? Vì thế nhanh chóng nói: “Cho dù có phải là lỗi của mẫu thân hay không, tỷ tỷ ở đây chịu tội với ngươi. Về phần bạc này...” Nàng quay đầu nhìn Phượng Cẩn Nguyên, “Nếu cha đồng ý với nữ nhi, nguyện ý về của hồi môn của nữ nhỉ khi xuất giá, vậy nữ nhi có thể không lấy của hồi môn này trước hay không, dùng để bù cho nhị muội muội?”
Phượng Cẩn Nguyên xúc động một hồi, đại nữ nhi này của hắn đúng là rất hiểu chuyện.
“Trầm Ngư” Hắn võ nhẹ vai Trầm Ngư, “Vi phụ nói cái gì cũng không thể ủy khuất ngươi, của hồi môn của ngươi tương lai là thể diện Phượng gia, ai cũng không thể lấy đi." Lúc nói chuyện, nhìn Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành nhếch lông mày: “Phụ thân coi ta là gì? A hành không nói muốn của hồi môn của đại tỷ tỷ. Tóm lại ngày mai Ngự vương phủ phái người đến giúp đỡ nữ nhi kiểm tra sổ sách, vậy trước hết nữ nhi muốn tỏ thái độ, nếu tra ra bạc quả thật thua lỗ, vậy trợ cấp trong nhà nữ nhỉ sẽ bổ sung. Nếu điều tra ra có lợi nhuận, nữ nhi cũng không cần một văn bạc này, còn mấy năm nay nữ nhi không ở bên cha tẫn hiếu, còn có tổ mẫu, sẽ bồi thường.” Lại nhìn Tưởng Dung và Phấn Đại, lại bổ sung: “À, A Hành cũng hy vọng có thể sử dụng tiền này cho hai vị muội muội thêm một chút của hồi môn”
Phấn Đại thì thích nghe như vậy, lập tức vui vẻ, giọng thanh thúy trả lời: “Đa tạ nhị tỷ tỷ!”
Tưởng Dung cũng đứng dậy thi lễ, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Tưởng Dung đa tạ nhị tỷ tỷ.”
Hàn thị che miệng cười khanh khách một hồi, quay đầu nói với lão thái thái: “Đại phu nhân nói một năm cửa tiệm có thể kiếm năm, sáu vạn, cho dù lời này có bốc hơi, cũng nghĩ không đến mức phải bồi thường. Thiếp thân thật sự muốn thay tứ tiểu thư đa tạ nhị tiểu thư, đa tạ lão thái thái quan tâm “Phượng Vũ Hành biết căn bản mình không thể đòi lại một chút doanh thu mấy năm này, đơn giản đã đem lợi nhuận này chia đều ra. Tài tụ nhân tán, tài tán nhân tụ, nàng vẫn biết đạo lý này. Cái này không chỉ Tưởng Dung và Phấn Đại có, nàng cũng nói hiếu kính với cha và tổ mẫu, Phượng Cẩn Nguyên có thể do thể diện mà không đòi tiền, nhưng lão thái thái nhất định không thể không chiếm tiện nghỉ này.
Quả nhiên... “Ngày mai mời người Ngự vương phủ kiểm tra cho tốt, nếu thực sự có lợi nhuận, Trâm thị, ta cho ngươi mười ngày để bổ sung tất cả ngân lượng!”
Một câu của lão thái thái, tuyên bố biện pháp giải quyết sự việc này. Trầm thị không có năng lực kháng cự, Phượng Trầm Ngư cũng không biết còn có thể cố gắng cái gì, hai mẫu tử chỉ cảm thấy bị Phượng Vũ Hành giày vò tinh thần, đều mệt mỏi.
Hai người mẫu tử liếc nhau, trong mắt đối phương đều nhìn thấy một ý nghĩ: Trừ khử Phượng Vũ Hành.
Đêm đó, ánh đèn nhàn nhạt, trong Đồng Sinh hiên, Phượng Vũ Hành chỉ đem một phần dược cho Hoàng Tuyền: “Đến Kim Ngọc viện đưa cho Mãn Hỉ, nhớ kĩ, phải bí mật đi, không thể bị bất luận kẻ nào phát hiện.”
Tỉnh thần lĩnh hội của Mãn Hỉ lập tức đứng lên: “Mãn HỈ kia là người của chúng ta?”
Phượng Vũ Hành gật đầu: “Đúng. Về sau cứ cách năm ngày lại đưa thứ này một lần, ngươi nhớ kĩ nhắc nhở ta.”
Hoàng Tuyền đáp lại: “Nô tỳ nhớ kỹ, bây giờ đi ngay.”
Hoàng Tuyền vội vàng rời đi, không đi cửa chính, cũng không biết rế vào nơi nào đã không thấy bóng dáng.
Rồi khi trở về, mang về tin tức của Mãn Hỉ: “Tiểu thư, Mãn Hỉ nói Trầm thị đã âm thầm phái người đưa thư đến nhà mẹ đẻ, chỉ là không biết nội dung thư rốt cuộc nói cái gì. Nhưng nàng nói bây giờ nhà mẹ đẻ của Trầm thị ở ngay trong kinh thành, chỉ sợ nhiều canh giờ nữa buổi tối có thể sẽ đến.”
Phượng Vũ Hành rất hài lòng với tin tức như vậy mà Mãn Hỉ truyền đến.
Hoàng Tuyền hỏi lại: “Có muốn gây tai nạn hay không?”
Nàng lắc đầu, “Không cần, vừa lúc ta cũng muốn gặp người Trầm gia, nhìn xem thương gia quý tộc rốt cuộc có bản lĩnh gì”
“Được.” Hoàng Tuyền không nói thêm nữa, sau khi hầu hạ Phượng Vũ Hành rửa mặt liền lui ra ngoài.
Phượng Vũ Hành không quen có nha đầu gác đêm như cũ, cho dù sau chuyện của Phượng Tử Hạo, Diêu thị khuyên nàng lần nữa, nàng vẫn thấy có người ngồi bên giường, căn bản không ngủ được.
Huống chỉ, nếu thực sự mỗi đêm có người muốn giết nàng, cùng lắm thì nàng vào trong phòng hiệu thuốc ngủ là được rồi.
Nghĩ đến hiệu thuốc của nàng, tự nhiên lại nghĩ đến chân của Huyền Thiên Minh.