Thần Y Hoàng Hậu

“Lẽ nào không phải Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào?” Quân Lâm Uyên nói lại lời của Ngự Minh dạ lúc trước một lần.

“Ức.......” Ngự Minh Dạ chột dạ.

Quân Lâm Uyên tiến một bước, ánh nhìn nguy hiểm như báo săn ấy, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Ngự Minh Dạ.

“ Ta........” Ngự Minh Dạ lùi một bước.

Nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra, tại sao hắn lại có thể lui chứ? Thân là đối thủ lớn nhất của Quân Lâm Uyên, hắn tại sao phải lui? Nghĩ đến đây, Ngự Minh Dạ vênh mặt ưỡn ngực, cố gắng trừng mắt nhìn chằm chằm Quân
Lâm Uyên!

Ánh mắt Quân Lâm Uyên sâu thẳm, nhìn Ngự Minh Dạ bằng ánh mắt nguy hiểm mà hung ác nham hiểm.

Ngự Minh Dạ bị ánh mắt sâu sắc bén lạnh thấu xương của Quân Lâm Uyên
nhìn đến nỗi lạnh xương sống, cổ họng đóng băng, hắn tự trấn tĩnh bản
thân: “ Đúng, không sai! Trong này lẽ nào không đáng ra phải là Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào hay sao?! Đáng lẽ ra phải là dịch độc này
chứ!”

Ngự Minh Dạ dương dương đắc ý: “ Trong này, là ta đã khiến nha đầu

thối hạ Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào vào, hahahaha--- Quân Lâm Uyên à Quân Lâm Uyên, ngươi không biết sao? Nha đầu thối đó đã bị ta xúi
giục rồi! Ả đã là người của ta rồi! Ta sai khiến ả trộm nước dịch của
tiên linh quả thì ả sẽ ngoan ngoãn đi trộm, ta sai ả hạ độc vào trong
tiên linh quả thì ả sẽ hạ độc vào tiên linh quả, ả đã nghe lời ta như
thế đấy!”

Ngự Minh Dạ hai tay chống nạnh: “ Các ngươi muốn biết ta làm thế nào
để xúi giục ả không? Hahaha, thực ra rất đơn giản, ta nói với ả một câu, chỉ cần theo Ngự Minh Dạ ta, ta sẽ lấy ả làm thiếp, cho ả danh phận, ả
nha đầu thối này chịu không nổi cám dỗ, lập tức chạy như bay đến, vì ta
mà không từ nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng hahaha----”

Đại trưởng lão lặng lẽ lườm Ngự Minh Dạ đang ngửa mặt lên trời hú dài một cái, không nhẫn tâm quay mặt đi...... vết thương trên mắt của thiếu chủ, thật sự là không đau nữa hay sao?

Ngự Minh Dạ vẫn đứng đó dương dương đắc ý: “Loại gian tế không đáng
có này, không cần trắng không cần, cho nên ta mới miễn cưỡng nhận đấy,
sau đó cho ả ta đi lấy trộm nước của tiên linh quả, đồng thời bỏ vào
trong đó Đoạn Hồn Thi Độc quỷ khóc sói gào, hahaha, Phong Tầm ơi Phong
Tầm, cái mạng ngươi bây giờ, đúng là đang nằm trong tay ta rồi!”


Nhưng lông này rậm của Phong Tầm vào thời khắc này lại bắt đầu chau
lại, hắn xông lên, một lần nữa tóm cổ áo Ngự Minh Dạ: “Nha đầu thối mà
ngươi nói là ai?”

“ Phong Tầm, đồ ngốc nhà ngươi, sự việc đã đến lúc này, ngươi vẫn lừa mình dối người ư? Nha đầu thối là ai? Nha đầu thối chính là Tiểu Ngũ mà ngươi mở miệng ra là nhắc đến đó.” Ngự Minh Dạ vô cùng đắc ý, mắt nhìn
chằm chằm vào Phong Tầm mà cười típ mắt: “ Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?
Phong Tiểu Ngũ, là người của ta! Là người phụ nữ của Ngự Minh Dạ này!”

“Bịch!” Phong Tầm giơ tay tát Ngự Minh Dạ một cái!

Ngự Minh Dạ lùi lại một bước, tránh được một trưởng mãnh liệt ấy,
nhưng hắn lại hơi chau mày: “Tại sao ngươi vẫn cử động được? Ngươi thật
sự không trúng độc sao? Không thể nào!”

Bỗng nhiên, ánh mắt của Ngự Minh Dạ nhìn chằm chằm vào Quân Lâm Uyên: “Đừng nói với ta, ngươi đã biết sự không đúng trong tiên linh quả từ
lâu, đổi lại dịch độc khác trong đó!”

Đôi môi bạc tình của Quân Lâm Uyên hơi mím lại: “Không phải ta.”

“ Vậy thì ai?!” Ngự Minh Dạ bỗng nhiên có một cảm giác không tốt.

Quân Lâm Uyên không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại ánh mắt quầng
sáng đưa đi nhìn xung quanh, đột nhiên hời hợt hỏi một câu: “Vết thương ở mắt của ngươi, sao vậy?”

Ngự Minh Dạ vô cùng đắc ý, nhưng câu nói này như hắt chậu nước lạnh vào người, ngấm thấu cả vào tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận