Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

“Quỷ mới muốn nhìn ngươi, ta còn sợ bị đau mắt đây.” Diệp Lăng Nguyệt nghiêng đầu qua chỗ khác.

“Đúng là tiểu nữ nhân miệng nói một đường tâm lại suy nghĩ một nẻo, bổn tọa đói rồi, tìm cho bổn tọa ít đồ ăn và nước uống đem lại đây.” Vu Trọng giơ tay múa chân và nói.

Lần này nhưng lại là nói thật, không chỉ là hắn, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng bắt đầu thấy đói.

“Dựa vào cái gì! Ta cũng không phải là người hầu của ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận.

Nam nhân này thật đúng là đồ không biết liêm sỉ, sớm biết như thế, sớm phát hiện hắn không có lương tâm như thế thì sẽ không chữa thương cho hắn, để hắn đau chết.

Mắt của Vu Trọng chớp chớp rồi nhìn tay của mình.

Tay của hắn bởi vì bị Niết Bàn làm bỏng, da thịt bị rách, mặc dù Diệp Lăng Nguyệt đã chữa trị nhưng vết thương nhìn vẫn rất nghiêm trọng, mấy ngày này hắn đều không thể đụng nước và cử động.

“Kể từ hôm nay cho đến ngày bổn tọa hồi phục, ngươi chính là tiểu nữ nô của bổn tọa, việc ăn uống, nghỉ ngơi của bổn tọa đều sẽ do ngươi phụ trách.” Vu Trọng không nhanh không chậm nói.

“Ngươi cứ nằm mơ giấc mơ Xuân Thu của ngươi đi, muốn bản cô nương hầu hạ ngươi, trừ khi mặt trời mọc từ phía Đông.” Diệp Lăng Nguyệt xém chút thì bị Vu Trọng làm cho tức chết.

Cái tên Vu Trọng tự cao tự đai lại não tàn này, đáng lý nên bị lửa của Niết Bàn thiêu cho chết để tránh để lại tai họa nghìn năm.

“Tiểu nữ nô, thái độ này của ngươi cũng có sự khác biệt quá lớn rồi chứ? Dựa vào cái gì mà tên tiểu tử Phượng Tân kia chỉ hơi sốt thì ngươi đã thiếp thân hầu hạ, còn chủ động ôm lấy hắn, bổn tọa bị thương ngươi lại chỉ mong chạy càng xa càng tốt?” Trong giọng nói của Vu Trọng tràn đầy vị chua.

“Ngươi và Phương Tân sao có thể giống nhau chứ, hắn làm người lương thiện lại…vân vân, tại sao ngươi biết ta thiếp thân hầu hạ Phượng Tân? Còn nữa, cái gì gọi là chủ đồng ôm lấy hắn, ta chỉ là thực hiện nghĩa vụ của một đại phu.” Diệp Lăng Nguyệt giật mình một cái.


Phượng Tân không phải đã nói là không quen biết Quỷ Đế Vu Trọng sao, tại sao Vu Trọng khi nói về Phượng Tân lại có vẻ quen thuộc như vậy.

“Nghĩa vụ, cũng bao gồm cả việc môi chạm môi để mớm thuốc sao. Vậy ngươi cũng thực hiện nghĩa vụ đó với bổn tọa thử xem?” Vu Trọng nói một cách đen tối.

Khuôn mặt của Diệp lăng Nguyệt lập tức đỏ lên.

Tại sao ngay cả chuyện mớm thuốc hắn cũng biết chứ.

Giữa nàng và Phượng Tân vốn dĩ rất trong sạch nhưng lại bị Vu Trọng nói giống như giữa nàng và Phương Tân có gì mở ám vậy.

“Ngươi giám sát Phượng Tân sao? Có thể mời được Diêm Điện trong lòng đất, đối phương rốt cuộc đã đưa cho ngươi bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Nguyệt chuyển hướng suy nghĩ, Phượng Tân tuyệt đối sẽ không gạt nàng, vậy chỉ còn một khả năng.

Quỷ Đế Vu Trọng đã nhận lệnh của người khác, bí mật giám sát nhất cử nhất động của Phượng Tân.

Thế lực của Diêm Điện dưới lòng đất có lẽ là không có nơi nào không thể nhúng ta vào nên đối với chuyện của Phượng Tân mới biết rõ như vậy.

Vu Trọng cười nhạt, nếu như hắn nói sự thật với tiểu nữ nô của hắn, chỉ e tên tiểu tử Phượng Tân kia sẽ quyết một phen sống chết với hắn.

“Thật là đáng thương, bổn tọa là vì một người nào đó không có tim không có phổi…” Vu Trọng bắt đầu rên rỉ.

Chỉ sợ hắn lại nói thêm nhiều việc khiến Diệp Lăng Nguyệt càng khó coi nên Diệp Lăng Nguyệt trừng mắt nhìn Vu Trọng.

“Được rồi, ta đi tìm được chưa.”


Diệp Lăng Nguyệt tức đến nỗi đá bay một tảng đá trên mặt đất, phồng má trợn mắt, tức giận xông đi tìm thức ăn và nước uống.

Khóe môi của Vu Trọng cong lên, đôi mắt ngưng trọng nhìn bóng hình của Diệp lăng Nguyệt.

Ánh mắt của hắn di chuyển đến tám thanh kiếm Địa Phẩm ở trên đất.

“Thái Ất bát kiếm, Thái Ất phái từ xưa đến nay, tám thanh linh kiếm trấn sơn để trấn áp tà linh và hung thú không ngờ có một ngày lại rơi vào tay của Vu Trọng.

Ba thanh kiếm này trong lịch sử của Thái Ất phái năm đó là do tám vị trưởng lão luyện kiếm tiếng tăm lừng lẫy cùng nhau luyện thành.

Chúng bị phong ấn trên Tế Kiếm Đài, tượng chưng cho số mệnh của Thái Ất phái.

Năm đó, vị trưởng lão tu luyện Thái Ất Phệ Thú Quyết kia vào thời khắc cuối cùng đã bị tám thanh linh kiếm này trấn áp.

Muốn triệt để khống chế được tám thanh kiếm này, Vu Trong cần phải luyện hóa chúng thêm một lần nữa, đem dấu vết tinh thần lực thuộc về tám vị trưởng lão luyện kiếm kia triệt để xóa bỏ.

Nhắm mắt lại, trên người của Vu Trọng xuất hiện một luồng nguyên lực màu vàng giống như ánh sáng chói chang của mặt trời vậy.

Giống như một mặt trời mọc từ dưới đất lên.

Luồng nguyên lực kia giống như ngọn lửa xông thẳng lên bầu trời.


Võ giả, mặc dù không thể tùy tiện luyện khí và luyện đan giống phương sĩ.

Nhưng võ giả chỉ cần đột phá hỏa kiếp của Luân Hồi Cảnh thì có thể lợi dụng nguyên lực chi hỏa ở bên trong cơ thể, lần thứ hai tế luyện linh khí cũng chính là lần thứ hai gia công linh khí.

Công pháp mà Vu Trọng tu luyện vốn dĩ chính là công pháp chí cương chí dương, Luân Hồi Chi Hỏa của hắn cũng chính là Thiên Cương Hỏa chí cương chí dương.

Với tu vi của hắn, việc lợi dụng nguyên lực chi hỏa để tế luyện tám thanh kiếm này, khiến tám thanh kiếm này tuyệt đối nghe lời của hắn chỉ là chuyện vặt mà thôi.

Tám thanh kiếm sau nửa canh giờ tế luyện, chỉ nghe ong ong một tiếng, tám thanh kiếm quả nhiên đã hợp tám thành một, biến thành một thanh kiếm nặng.

Thanh kiếm nặng kia có đủ cả cân nặng của tám thanh kiếm, chiều rộng của kiếm bằng hai gang tay, bên trên của thanh kiếm còn có hình móng vuốt màu vàng của một con Kim Long.

“Bát kiếm hợp nhất, tên là Thiên Khuyết, bổn tọa đúng là đã không uổng công đi chuyến này.” Vu Trọng ngâm nga một tiếng, Thiên Khuyết liền phát ra tiếng gầm rống của rồng nghe rất là đinh tai nhức óc.

Tiếng vang kia chấn động bốn phương, chỉ nghe tiếng một vệt kim quang chuyển động, Thiên Khuyết đã bay đến bên cạnh Vu Trọng, giống như một gã hộ vệ trung thành nhất.

Nhìn ra xa, Diệp Lăng Nguyệt vẫn chưa trở về.

“Lần này không ngờ lại thất thủ, cư nhiên lại bị một phong ấn trấn sơn của Thái Ất phái nhỏ bé phong ấn.” Vu Trọng xem lại vết thương của mình.

Hắn đã nhiều năm rồi không bị thương nặng như vậy.

Phải nói là ngoại trừ lần kia thì không còn bị thương nữa.

“Nhưng cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, không ngờ lại khiến bổn tọa rơi vào phong ấn, bổn tọa cũng muốn xem xem, thần khí trấn sơn mà Thái Ất phái trăm phương ngàn kế muốn giấu rốt cuộc là cái gì?” Vu Trọng nhìn về phía xa xăm, khóe miếng nhếch lên một nụ cười tà mị.


Bát kiếm Thiên Khuyết chỉ là linh kiếm trấn phái, thần khí trấn sơn thật sự của Thái Ất phái hay nói cách khác thứ mà bát kiếm Thiên Khuyết đang bảo vệ nhất định là một thứ khác.

Qua thêm một lúc thì Diệp Lăng Nguyệt trở về.

Mới vừa rồi dị động được tạo ra do Thiên Khuyết kiếm thành hình, mặc dù ở xa nhưng Diệp Lăng Nguyệt vẫn cảm nhận được.

Nàng liếc mắt nhìn thanh kiếm màu vàng ở bên cạnh của Vu Trọng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Thật không ngờ, bản thân của Quỷ Đế Vu Trọng cũng là một thầy luyện khí xuất sắc.

Thanh kiếm kia có màu vàng óng, phẩm giai tuyệt đối không dưới Địa Cấp thương phẩm, thậm chí là có thể là binh khí Thiên cấp.

Cũng không biết nàng từ đâu tìm được nước và trái cây, nàng xì một tiếng rồi ném đến trước mặt của Vu Trọng.

“Ừm”

Vu Trọng hừm một tiếng bằng âm mũi rồi lại nhìn xuống tay của mình thêm một lần nữa.

Một cảm giác bất lực mà trước giờ chưa từng có nảy sinh trong lòng của Diệp Lăng Nguyệt.

“Vu Trọng, ngươi cố ý đúng không, luyện khí còn luyện được mà uống nước lại không uống được?”

“Luyện khí dùng não không dùng tay.” Vu Trọng trả lời với lý lẽ hùng hồn.

Nếu như có thể nghịch chuyển thời gian, Diệp Lăng Nguyệt thà rằng mình là người bị thương cũng không muốn nợ tên Vu Trọng khốn kiếp này một ân tình lớn như thế.

Mặc dù không cam tâm nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng chỉ có thể đút từng ngụm nước, từng thứ đồ ăn cho Vu Trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận