Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm gần như không hề nể mặt, Phong Tín Tử bị đưa đi tại chỗ.
Đám giáo chúng ở đây đều hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Về phần người của Cổ Linh đường, đã sớm khóc ầm lên.
“Khốn nạn!”
Một đệ tử không nhẫn nhịn được nữa, hai mắt đỏ như máu, đánh tới chỗ Phan Lâm như điên: “Tôi liều mạng với anh!”
“Cậu làm gì đấy?”
“Muốn chết!”
Lưu Danh Khoa mắng to, thả người nhảy lên, đạp một cú về phía đệ tử kia.
Ầm! Người kia bị đạp lăn trêи mặt đất, lộn vài vòng, cả người đầy bụi đất.
“Hứa sư đệ!”
Đám người vội vàng chạy tiến lên, đỡ đệ tử kia dậy.
“Đến đây, lôi tên chó có ý muốn làm tổn thương giáo chủ xuống cho tôi, lập tức chặt đầu!”
Lưu Danh Khoa giận dữ mắng.
“Tuân lệnh!”
Mấy tên đệ tử tinh nhuệ trực tiếp rút kiếm tiến lên.
“Đừng mà”
“Giáo chủ, khai ân!”
“Hứa sư đệ nóng tính, chống đối anh, cầu xin anh tha cho cậu ấy một lần đi!”
Người của Cổ Linh đường quỳ trêи mặt đất điên cuồng dập đầu, ai nấy đều gào đến khàn giọng.
“Tất cả dừng tay!”
Phan Lâm lạnh nhạt mở miệng nói.
“Giáo chủ…”
“Bọn họ chỉ là những người trẻ tuổi nóng tính, lại bởi vì bỗng chốc xúc động mà làm ra một chút chuyện ngu xuẩn, tôi có thể hiểu được, cho nên tôi không trách bọn họ!”
Phan Lâm nói.
“Thế nhưng… giáo chủ, nếu cậu bỏ qua như vậy, sợ là không đủ để mọi người nể phục, rất nhiêu người sẽ bởi vậy mà sinh ra nghi ngờ với quyền uy của giáo chủ mất”
Lưu Danh Khoa thận trọng nói.
Tại sao Phan Lâm muốn trừng trị Phong Tín Tử? Cũng là vì để tạo nên uy tín.
Anh muốn giết gà dọa khỉ, để tất cả người của Đông Hoàng Giáo nhìn xem, anh làm giáo chủ, cũng không phải là hạng người nhân từ nương tay gì.
Nhưng Phan Lâm biết đạo lí đánh một cái thưởng một quả táo.
Nếu như đuổi tận giết tuyệt người của Cổ Linh đường, vậy sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại, để người đời sinh ra nghi ngờ với sự khoan dung của anh, tiếp theo sẽ khiến nội bộ Đông Hoàng Giáo bất ổn.
Bởi vậy anh không thể làm gì những đệ tử này được.
“Làm sao? Ông cảm thấy tôi còn cần nhờ tính mạng của những đệ tử này để tạo ra uy tín sao?”
Phan Lâm nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Không không không, giáo chủ, tôi không có ý này!”
Lưu Danh Khoa vội la lên, liên tục nói “xin lỗi”
.
“Chuyện này dừng ở đây! Người Cổ Linh đường nhanh chóng theo tôi đi chữa trị cho giáo chúng bị thương! Giáo chủ tôi nói trước, nếu như còn có ai tiếp tục gây sự, vậy cũng đừng trách giáo chủ lòng dạ độc ác!”
Phan Lâm quát khẽ, sau đó vung tay lên, ra hiệu đám người tiếp tục làm việc.
Cổ Linh đường dần dần khôi phục bình tĩnh.
Phan Lâm cũng bắt đầu đi theo người của Cổ Linh đường và những đường khẩu khác bắt đầu tiến hành xử lý vết thương cho các giáo chúng, đồng thời chỉnh đốn nhiêu đường khẩu, duy trì sự ổn định trong giáo. —————————-