Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lý Ái Vân trong chăn, tóc đã trở nên trắng bệch, không chỉ có thế, gương mặt cô cũng trắng bệch, trắng gần như trong suốt, mạch máu, gân xanh trêи mặt đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phan Lâm mở to hai mắt.
Thủy Bình Vân run rẩy, sợ tới mức không ngồi dậy nổi.
Lý Ái Vân lấy lại tinh thần, vội quay đi, không dám đối mặt với Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm lại nắm chặt lấy tay cô, bắt mạch cho cô.
Lý Ái Vân kêu đau.
Phan Lâm khẽ giật mình, vội vàng nhìn lại cổ tay cô, mới nhìn thấy chỗ cổ tay của cô đã đỏ lên, có chút biến hình.
“Sao lại thế này? Cô Lý, tay của cô bị thương lúc nào thế?”
Thủy Bình Vân nơm nớp lo sợ nói.
“Những thứ này các người không cân lo, Phan Lâm, anh đi ra ngoài, các người đều đi ra ngoài đi!”
Lý Ái Vân lắc tay, suy yếu nói.
“Đây là tôi bóp đấy.”
Phan Lâm nhìn tay Lý Ái Vân, sau đó ngón tay đặt lên cổ tay của cô.
“Phan Lâm!”
“Đừng nhúc nhích”
Phan Lâm gần như gào thét lên, qương mặt vô cùng nghiêm túc.
Bị quát làm Lý Ái Vân giật mình.
Lý Ái Vân run lên, cô không nhìn thấy gương mặt nghiêm túc, hai mắt bỏ bừng của Phan Lâm lúc này.
Phan Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cổ tay Lý Ái Vân, yên tĩnh bắt mạch.
Nhưng mà chỉ mấy giây sau, mặt Phan Lâm bỗng nhiên tái mét, liên tiếp lui về phía sau, thiếu chút nữa không đứng vững được.
“Chủ tịch Lâm… anh Lâm…”
Thủy Bình Vân gọi vội, suýt nữa đã gọi sai tên.
Phan Lâm mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lý Ái Vân, giọng nói run rẩy: “Em… em trúng độc?”
Lý Ái Vân nghiêng đầu.
“Ái Vân, em trúng độc gì? Đây… đây là loại độc gì?”
Anh sốt ruột gào lên.
Phan Lâm chưa bao giờ thấy loại độc nào quái dị như thế… “Phan Lâm, chuyện này không liên quan đến anh, lúc nãy em đã gọi điện thoại cho thư ký Lan Thanh chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng cổ phân công ty, anh chỉ cần ký tên là được, từ bây giờ, tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan sẽ thuộc về anh!”
Lý Ái Vân thấp giọng nói.
Thủy Bình Vân nghe xong, lập tức đã hiểu Lý Ái Vân muốn nói gì.
Hóa ra cô gọi Phan Lâm tới, chính là vì muốn lo liệu hậu sự… “Sao… sao em lại bị trúng loại độc này?”
Phan Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm trạng của mình, lạnh lùng hỏi.
Lý Ái Vân không nói.
“Em có biết chất độc trêи người em bây giờ rất không tâm thường không! Nếu em không nói, em sẽ chết đấy! Đến lúc đó anh cũng không cứu được em đâu!”
Phan Lâm trừng lớn mắt nói.
“Cái này thì liên quan gì đến anh? Tôi nói! Anh cứ làm theo lời tôi là được rồi! Những thứ khác không cần hỏi đến! Bây giờ tài sản của tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan cũng đủ để anh sống thoải mái hết nửa đời sau rồi!”
“Vì vậy em vẫn kiên quyết không chịu nói?”
“Phan Lâm… anh đừng hỏi nữa, coi như là em xin anh đó!”
Lý Ái Vân thống khổ nói.
“Được! Nếu em đã không nói, thì cũng —————————-