Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Dương rất tin tưởng với y thuật của mình.
Anh cũng tin tưởng ánh mắt của mình không sai, phán đoán của anh tuyệt đối cũng thế.
Nhưng tại sao Huỳnh Thương Huyên lại nói rằng cô ấy không bị bệnh? Phan Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Huỳnh Thương Huyền, thấy mắt cô lóe lên, ánh mắt lay động, không dám nhìn thẳng vào anh.
Trong nháy mắt, Phan Lâm hiểu ra.
Huỳnh Thương Huyền đã nói dối.
Cô ấy cố tình nói rằng mình không bị bệnh, nhằm bảo toàn thể diện cho các bạn trong lớp để họ khỏi xấu hổ.
Trong mắt Huỳnh Thương Huyền, Phan Lâm chỉ là một bác sĩ không biết từ đâu, nhưng những sinh viên xung quanh cô ấy lại khác.
Đặc biệt là những người như Phú Vũ, họ nằm trong mạng lưới giao thiệp quan trọng của Huỳnh Thương Huyền trong tương lai, nguồn lực đằng sau họ rất lớn, bỏ xa Phan Lâm.
Huỳnh Thương Huyền thà xúc phạm vị bác sĩ này còn hơn xúc phạm những người kia.
Cô ấy quyết định hy sinh vị bác sĩ có vẻ tâm thường này.
Mặc dù người này đã cứu sống ông cô.
Khi những lời của Huỳnh Thương Huyền vừa dứt, xung quanh sôi trào khỏi nói.
“Ha ha ha ha, nghe thấy chưa? Nghe thấy không? Thẳng ranh, chính miệng Thương Huyền nói cô ấy không bị bệnh, bây giờ mày còn gì để nói không?”
“Ôi mẹ ơi, buồn cười chết con mất! Cứ cho là muốn giành được sự chú ý của Thương Huyền, cũng đừng bịa ra lời nói dối lố bịch như vậy chứ?”
“Hừ, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga? Đúng là loại hèn hạ”
“Lân này nói trúng chưa? Mày cũng xứng được gọi là bác sĩ sao?”
Mọi người đang chế giêu và mỉa mai.
“Một kẻ dối trá lừa bịp, trời xui đất khiến thế nào mới chữa khỏi bệnh cho ông nội của Thương Huyền, thật sự cho rằng mình rất kinh khủng sao? Sao không tự tiểu một bãi rồi soi, tự cho mình là thân y thật đấy hả!”
“Ây, trai đẹp, sao lại gọi anh ấy là tên bịp bợm?”
“Thế mà cũng không biết? Cậu nghĩ xem, ông cụ nhà họ Huỳnh bị bệnh, nhà họ Huỳnh sao lại tìm thằng ranh này chữa bệnh? Chắc chắn không bao giờ có việc đó.
Nhất định sẽ tìm những bác sĩ nổi tiếng, nhưng bác sĩ nổi tiếng không chữa được, lại chỉ có thằng ranh này chữa khỏi bệnh, không thấy kỳ lạ sao? Tôi nghĩ hoặc là thằng ranh này gặp may, ông cụ nhà họ Huỳnh tự mình khỏi bệnh, nhà họ Huỳnh lại cho rằng nó chữa khỏi.
Hoặc có khi ông cụ nhà họ Huỳnh chính là do nó giở trò nên mới thế, nó muốn giở trò lừa bịp nhà họ Huỳnh.
Nếu không thằng đó còn trẻ như vậy, mấy cậu có tin nó là bác sĩ nổi tiếng không? “ “Nói rất có lý!”
Mọi người đều sững sờ. —————————-