Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Điệu hổ ly sơn ư?”
Tất cả người của thôn Dược Vương đều cảm thấy da đầu run lên, đầu óc trống rỗng.
“Nơi phát ra âm thanh...
Đó là vườn thuốc của tổ tiên! Không! Vườn thuốc của tổ tiên gặp chuyện không may rồi! Nhanh đi cứu viện vườn thuốc của tổ tiên! Nhanhl”
Một ông cụ của thôn Dược Vương thê lương la lên.
Người của thôn Dược Vương vô cùng sợ hãi, vội vàng xông về nơi đó.
Hiện trường lập tức trở nên rối loạn, mọi người không để ý đến đám người đeo mặt nạ nữa, quay đầu chạy như điên vê phía vườn thuốc của tổ tiên.
“Hình như thuận lợi rồi.”
“Chúng ta rút thôi!”
Đám người đeo mặt nạ bàn bạc một lát, lập tức rút khỏi.
Chỉ một lát sau mọi người đã chạy hết không còn bóng dáng.
Đám người Niệm Sinh vô cùng lo lăng xông về phía vườn thuốc của tổ tiên.
Nhưng mà tới gần vườn thuốc của tổ tiên, thì thấy ở cửa có đứng mấy bóng người như pho tượng.
Đó là vệ sĩ canh giữ ở vườn thuốc của tổ tiên.
Thân thủ của bọn họ đều bất phàm, đều là võ y cường đại.
Nhưng lúc này bọn họ giống như bị người ta định thân, không thể nói chuyện không thể nhúc nhích, chỉ có thể duy trì hơi thở cơ bản nhất.
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Niệm Sinh vội vàng tiến lên, thoáng kiểm tra một lát, phát hiện trên cổ đám người này đều có một cái kim châm cứu lóe sáng.
“Bọn họ bị người ta dùng kim châm cứu phong bế huyệt vị!”
Niệm Sinh quát khẽ.
“Nhanh đi vào bên trong nhìn xeml”
Ông cụ lúc trước vội vàng kêu lên.
Mọi người nối đuôi nhau mà vào.
Cửa ở vườn thuốc của tổ tiên do sắt đặc biệt tạo ra, bom đều không làm nổ được.
Nhưng mà lúc này cửa đã bị người ta nổ nát, cửa nghiêng ngả xoay vặn, mảnh vụn rơi trên đất, một cái động †o xuất hiện giữa tâm mắt mọi người.
“Đây là...
Lực của con người đập bể sao?”
Có người run run nói.
Lực của con người có thể đập bể cánh cửa sao? Vậy sẽ mạnh tới cỡ nào chứ...
Xông vào vườn thuốc của tổ tiên, mới thấy lúc này bên trong là một vùng bừa bộn.
Tất cả loại dược thảo trân quý trong vườn thuốc đã bị người ta lấy đi, trừ chuyện đó ra, kho dược liệu cao cấp ở bên cạnh cũng bị mở ra, bên trong có rất nhiều giá treo đan dược, toàn bộ đan dược đã bị người ta lấy sạch...
“Xong rồi...
Lần này...
Toàn bộ xong rôi...”
Niệm Sinh ngơ ngác nhìn một màn này, cả người như ngây ngốc.
“Ai da! Tâm huyết mấy đời của thôn Dược Vương chúng ta, toàn bộ không còn! Toàn bộ không còn rồi!”
Ông cụ lúc trước đặt mông ngồi dưới đất, lập tức gào khóc lên.
“Sao có thể như vậy chứ...”
“Dược liệu mà chúng ta vất vả tạo ra, còn có cây thuốc quý được nuôi trông...
Đều bị người ta cướp đi rồi!”
“Chuyện này nhất định là giả, mình chắc chắn là đang nằm mơ..."
“Sao vườn thuốc của tổ tiên có thể gặp chuyện không may? Đây là vốn liếng của thôn Dược Vương chúng ta đấy..."
Vẻ mặt đám người của thôn Dược Vương đờ đẫn, không nhịn được lẩm bẩm, nhưng không thể tiếp nhận được cảnh tượng trước mắt.
“Đúng rồi, Văn Tài! Văn Tài ở đâu?”
Lúc này, bỗng nhiên Niệm Sinh như nghĩ tới gì đó, liên tục kêu lên.
Lúc này mọi người mới nhớ tới trong vườn thuốc của tổ tiên còn có cao thủ lánh đời của thôn Dược Vương, Văn Tài.
Văn Tài vẫn luôn ở bên trong vườn thuốc của tổ tiên, chức trách của ông ta là xử lý và bảo vệ vườn thuốc.
Thực lực của Văn Tài vô cùng phi phàm, ở trong thôn Dược Vương cũng là nhân vật đứng top đầu, theo lý mà nói, có ông ta ở đây, vườn thuốc của tổ tiên nên không có chuyện gì mới đúng.
Mà lúc này...
Vườn thuốc gặp nạn, Văn Tài đâu? <!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->