Chương có nội dung bằng hình ảnh
“U Minh Độc Hỏa?”
Hơi thở của Tô Bảo Minh như bị kìm hãm, gương mặt đột nhiên trở nên trắng xanh, giống như nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Nhưng xung quanh có rất nhiều người không biết U Minh Độc Hỏa này là gì.
Mãi đến khi Phan Lâm đánh mạnh lên người đội trưởng của đội cận vệ, mọi người mới biết được, rốt cuộc U Minh Độc Hỏa này có ý nghĩa gì.
Rầm! Bàn tay đánh lên trên người đội trưởng của đội cận vệ.
Anh ta không kịp trốn tránh, cái gáy bị đánh một cái, sau đó cả người ngã thẳng tắp xuống đất, không có động tĩnh.
“Tắt thở rồi!”
Có nguyên lão của thôn Dược Vương thấy đôi mắt của đội trưởng đội cận vệ chậm rãi vô thân ảm đạm, lúc này kinh hãi kêu lên.
“Đánh một cái là giết chết...
Rốt cuộc U Minh Độc Hỏa này là đồ chơi gì? Lực sát thương...
Đáng sợ như thế!”
Tiếng kinh hãi không ngừng vang lên.
Nhưng càng khiến người ta sợ hãi còn ở phía sau.
Chỉ thấy cơ thể của đội trưởng đội cận vệ ngã trên mặt đất đột nhiên xuất hiện lượng lớn vết nứt, vết nứt giống như mạng nhện, bao trùm toàn thân anh ta, chi chít, giống như là thủy tính rơi vỡ, sau đó da thịt xương máu anh ta bắt đầu bóc ra từng mảng.
Chỉ trong nháy mắt, một thi thể hoàn hảo đã vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, chết không toàn thây! “Cái gì?”
Mọi người kinh hãi.
Tất cả mọi người bị dọa điên rồi! Đánh một cái giết chết người! Còn...
Chết không toàn thây nữa! Đây là thủ đoạn con người có thể làm được sao? “Rốt cuộc đó là gì? Tiêu Tiến Đạt! Rốt cuộc là cậu dùng thủ đoạn gì?”
Mọi người vừa sợ vừa giận, liên tục chất vấn.
Nhưng Phan Lâm vẫn không trả lời.
Thực ra anh không muốn dùng chiêu này.
Anh rất ít khi dùng độc, hay là nói, anh không thích dùng độc.
“Mấy người còn có thể đi không?”
Phan Lâm quay đầu hỏi.
“Hẳn là...
Có thể...”
Thủ Mệnh khàn giọng nói, dưới sự trợ giúp của đồng bọn bên cạnh, gian nan đứng dậy.
Kim châm cứu trên người Hùng Khải Uy cũng đã được nhổ ra, người đã đứng dậy.
“Đợi lát nữa nghe sắp xếp của tôi, đừng làm bừa, tôi sẽ giúp các người rời đi!”
Phan Lâm nhỏ giọng nói.
Thủ Mệnh gật đâu.
Vị Tiến Đạt sư đệ này đã bày ra thực lực vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Có lẽ anh thật sự có thể cứu được mọi người rời đi.
“Tiến Đạt sư đệ, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực phối hợp với cậu.”
Thủ Mệnh nói.
Phan Lâm không nói gì, đứng ở phía trước, muốn dẫn những người này rời khỏi đây.
“Tên giặc phản nghịch, cậu cho rằng cậu có thể đi được sao?”
Tô Bảo Minh lạnh lùng hét, vung tay lên.
Rầm rầm...
Lượng lớn người của thôn Dược Vương tụ tập lại.
Tất cả đều là trưởng lão tinh nhuệ, có khoảng chừng trên trăm người.
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->