Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Hả?”
Bà cụ Hứa đã sợ tới mức hồn sắp không còn.
Người trước mặt là sát thân chân chính đấy! Bọn họ chỉ là một thế gia bình thường ở tỉnh Quảng Liễu, sao có thể đắc tội người như vậy? “Đừng mài”
“Cậu này, tha cho chúng tôi đi!”
“Chúng tôi...
Chúng tôi vô tội mà...”
“Cầu xin cậu tha cho chúng tôi...”
Giọng nói run rẩy không dứt bên tai.
Rất nhiều người nhà họ Hứa đã quỳ trên đất không ngừng dập đầu.
Bà cụ Hứa không nói được một câu nên lời, ngồi trên xe lăn cũng không ngừng run run.
Mọi người đã vô cùng sợ hãi.
Hứa Minh Tùng há miệng thở dốc, nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dời mắt nhìn Phan Lâm.
“Nơi này không tiện lắm, chúng ta tìm nơi trống trải đi.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Được! Anh nói xem đi đâu đây?”
Bạch Thiếu Quân hỏi.
“Ông ngoại, kề bên này có khu đất nào trống trải không?”
Phan Lâm nghiêng đầu hỏi.
“Phía sau núi có, hai người cần dùng Kiệt chậm rãi đứng dậy, môi run run hỏi.
“Chưa từng nghe nói tới sao? Người nọ là Bạch Thiếu Quân!”
Vẻ mặt Hứa Minh Tùng không đổi nói.
“Bạch Thiếu Quân?”
“Đó...
Đó rốt cuộc là ai thế?”
“Tội phạm giết người đúng không?”
“Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Người của nhà họ Hứa run rẩy nói.
“Báo cảnh sát sao? Hừ, các người muốn nhà họ Hứa chúng ta hoàn toàn bị xóa sổ khỏi tỉnh Quảng Liễu sao?”
Hứa Minh Tùng lạnh nhạt nói: “Đây là nhân vật lớn có thể một tay che trời, người như vậy, chúng ta đời này vốn không chạm tới, nếu hôm nay không có nhóc Lâm ở đây, sao chúng ta có thể nhìn thấy nhân vật lớn như vậy?”
<!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->