Chương có nội dung bằng hình ảnh
Phan Lâm đọc lên ba chữ kia, giống như ghim một cây kim vào trái tim của mọi người.
Bạch Thiếu Quân! Cường giả xếp vị trí thứ chín trên bảng Thiên Kiêu! Nhân vật yêu nghiệt uy chấn Việt Nam! Mười người đứng đầu trong bảng Thiên Kiêu, không một người nào là có thể khinh thường được.
Hơn nữa Bạch Thiếu Quân và Tiếu Minh Hàn, cuối cùng ai mạnh ai yếu, cũng không biết được.
Dù sao hai người bọn họ cũng chưa bao giờ đánh với nhau.
Có lẽ một Bạch Thiếu Quân còn chưa đủ để thay đổi kết quả trước mặt, nhưng làm cho người ta rung động chính là, vì sao Bạch Thiếu Quân lại nghe lệnh của bác sĩ Lâm? Anh ta và bác sĩ Lâm...
Cuối cùng có quan hệ gì? Mọi người trong lòng sợ run, cũng rất mong chờ người xuất hiện.
Chỉ thấy phía sau đám người, một thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo bình thường chậm rãi đi tới.
Một tay anh ta câm kiếm, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, quét mắt nhìn mọi người, rồi đi tới bên cạnh Phan Lâm.
“Quả nhiên là Bạch Thiếu Quân!”
Lập tức có người nhận ra nói.
Tiếu Minh Hàn nghiêm mặt, không nói một lời, nhìn về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Tình hình này đã vượt ra khỏi tâm kiểm soát của bọn họ rồi, nếu cứ đánh tiếp nữa, cả hai bên đều không có chỗ tốt, chỉ có thể để Công Tôn Đại Hoàng đi thu thập cái cục diện lúng túng này.
“Bác sĩ Lâm, tôi đã nói mà, kiểu gì cũng có lúc anh cần dùng đến tôi!”
Bạch Thiếu Quân nhàn nhạt nói.
“Những người này anh đối phó được chứ?”
Phan Lâm nói.
“Cái gã Tiếu Minh Hàn kia đã bị anh đánh te tua thế rồi, còn dư lại cũng chỉ có đám người Trường Cổ này thôi, sao tôi lại không đối phó được?”
Bạch Thiếu Quân nói.
“Người Trường Cổ, không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết, anh chỉ cần giúp tôi chấn trụ <!--.share-buttons --> <!-
- Facebook Like Button --> <!-
- Google+ Button -->