Thần Y Ở Rể

“Sao phải cầu xin mình chứ?”

Ba người trợn tròn mắt, đại não giống như đống bùn nhão nhoét, lộn xộn.

Những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói...

Mập mạp Phan Trường Phúc kia sợ run lên, sau đó kinh hãi quát: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Cậu chủ Phan Lâm! Cậu đừng gạt tôi! Loại chuyện này...

Tuyệt đối không có khả năng!”

“Không có gì là không có khả năng! Công ty Dương Hoa vẫn luôn do cậu Phan Lâm sáng lập, trừ chuyện đó ra, học viện Phái Nam Y cùng với mấy phương thuốc phi phàm kia, đều do một tay cậu Phan Lâm tạo rat Cậu Phan Lâm là chủ tịch Lâm! Mà chủ tịch Lâm là cậu Phan Lâm!”

Bên ngoài cửa truyền tới giọng nói nghiêm túc.

Đám mập mạp vội vàng đưa mắt nhìn.

Mới phát hiện người đi tới là Hàn Long...

“Tổng giám đốc Long?”

Ba người kinh hãi kêu lên.

Nhưng Hàn Long không để ý tới ba người, mà đi tới trước mặt Phan Lâm, cung kính cúi người chào Phan Lâm: “Chủ tịch Lâm!" “Chân đỡ hơn rồi à?”

Phan Lâm khàn giọng hỏi.

“Nhờ hồng phúc của chủ tịch Lâm, tuy vẫn chưa tính là lưu loát, nhưng đã có thể đi đường rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Chủ tịch Lâm, ba người này xử lý thế nào đây?”

Hàn Long cung kính hỏi.

“Không vội.”

Phan Lâm bình tĩnh nói: “Tôi bị nhà họ Phan hãm hại, không thể để yên như vậy được, tôi phải chứng minh sự trong sạch của tôi!”

“Dạ!”

Hàn Long hơi cúi đầu.

Phan Lâm đi tới.

“Cậu chủ Phan Lâm, cậu...

Cậu thật sự là chủ tịch Lâm sao?”

Mập mạp há to miệng, run rẩy hỏi.

“Phải, nhưng như thế thì sao chư?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Trời ạt”

Mập mạp gần như thét chói tai ra tiếng, sau đó mừng rỡ như điên nói: “Cậu chủ Phan Lâm! Không ngờ tới vậy mà cậu là chủ tịch Lâm tiếng tăm lừng lẫy, thật sự tốt quá rồi! Thật sự tốt quá rồi! Cậu chủ, tôi sẽ nói tin này cho ông chủ và tộc trưởng, bọn họ nhất định sẽ rất vui, ông chủ cũng nhất định vô cùng kiêu ngạo vì cậu!”

“Hả? Vì sao phải kiêu ngạo vì tôi? Tôi không phải là người nhà họ Phan!”

Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.

Tươi cười trên mặt mập mạp đột nhiên cứng đờ.

“Xử lý hai người bọn họ đi.”

Phan Lâm liếc mắt nhìn hai vệ sĩ bên cạnh mập mạp, khàn giọng nói.

“Dạ!”

Huỳnh Lam ở bên cạnh tiến lên, lấy súng lục ra bắn hai người kia mỗi người một viên.

Pằng pằng! Hai người gần như không kịp hừ lạnh, sau đó ngã xuống đất chết đi.

“Á!" Mập mạp sợ tới mức ngồi sững sờ trên đất, gương mặt lập tức trắng bệch, nước mắt nước mũi không ngừng chảy ra.

Ông ta sắp tè ra quần rồi! Phan Lâm đi tới nhận lấy súng trong tay Huỳnh Lam, lại cầm lấy một cái di động đưa cho mập mạp, cũng để súng lục lên trán ông ta.

“Gọi cho số này, nói chân tướng cho người bên kia!”

Phan Lâm khàn giọng nói.

“Cậu chủ, chuyện này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi đâu, đều là chủ ý của bọn họ, không liên quan gì tới tôi thật mà!”

Mập mạp sợ tới mức gào khóc, nói chuyện đều đã phát run.

Chỉ thấy Phan Lâm dán sát vào hơn, nhỏ giọng nói: “Tôi biết ông vô tội, nhưng mà...

Thế giới này là thế giới giảng đạo lý sao? Nếu tôi không phải chủ tịch Lâm, bây giờ đầu tôi, hắn là đặt trong thị trấn ở thành phố Thượng Loan rồi?”

Toàn thân mập mạp run rẩy, trợn to mắt, mồ hôi trên mặt giống như mưa rơi xuống.

Ông ta đã nói năng lộn xộn rồi...

Cuối cùng mập mạp vẫn run rẩy cầm lấy di động, ấn nút gọi đi...

Tút tút! “Ai vậy?”

Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói hơi trâm thấp.

“Xin...

Xin chào, tôi là người của nhà họ Phan, tôi...

Tôi tên là Phan Trường Phúc...”

Mập mạp run rẩy nói.

“Người nhà họ Phan?”

Người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ: “Các ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?”

“Tôi...

Tôi...

Tôi muốn nói rõ chân tướng chuyện này, thực tế quan tài thánh anh của gia tộc các ông, không phải do Phan Lâm đánh cắp, mà là do Phan Nhã Nam của nhà họ Phan chúng tôi lấy đi...”

“Phan Nhã Nam?”

“Đúng vậy, cô ấy nghe nói nhà họ Hắc các ông có chí bảo, cho nên lẻn vào trộm, sự việc bại lộ xong nhà họ Phan không muốn đắc tội nhà họ Hắc, cho nên vu oan chuyện này cho Phan Lâm, dù sao Phan Lâm là đồ bỏ đi ở nhà họ Phan tôi, chuyện của cậu †a không liên quan tới nhà họ Phan tôi, mọi chuyện...

Đều là vu oan, đều là chúng tôi hãm hại Phan Lâm!" Mập mạp Phan Trường Phúc khóc nức nở nói.

Người ở bên kia điện thoại im lặng rồi.

Một lát sau, vân là tiếng cười trêu tức.

“Phan Trường Phúc, đang yên đang lành, vì sao ông phải nói với tôi những lời này?”

“Chuyện này...”

Phan Trường Phúc không biết nên trả lời thế nào.

“Ông hản là bị Phan Lâm ép đúng không?”

Người nọ tiếp tục cười nói: “Nếu tôi đoán không sai, Phan Lâm ở ngay bên cạnh ông đúng không?”

Toàn thân Phan Trường Phúc run lên.

“Ha ha, nói cho Phan Lâm, loại phương pháp này không có bất cứ tác dụng gì đâu! Sáng sớm hôm sau, cậu ta không tới nhà họ Hắc tôi tạ tội, như vậy mỗi người bên cạnh cậu ta sẽ phải chôn cùng với cậu ta...

À...

Đúng rồi! Còn một việc ông cũng nhân tiện nói với cậu ta luôn, bởi vì chúng tôi sợ cậu ta không tới, cho nên nhà họ Hắc chúng tôi đã cho cậu ta một cảnh cáo!”

Sau khi nói xong những lời này, điện thoại lập tức bị cắt đứt.

Mà ở bên này lặng ngắt như tờ.

Cảnh cáo sao? Đôi mắt Huỳnh Lam và Hàn Long mở to, thật cẩn thận nhìn Phan Lâm.

Quả nhiên ánh mắt Phan Lâm vô cùng lạnh lẽo.

“Cậu chủ Phan Lâm...”

Phan Trường Phúc khóc lóc nói.

Phan Lâm cầm lấy điện thoại, liếc mắt nhìn dãy số, nghiêng đầu nói: “Lập tức đi thăm dò.”

“Dạ!”

Huỳnh Lam vội vàng rời đi.

Phan Trường Phúc thấy Huỳnh Lam vội vàng chạy ra cửa, lập tức kêu to với Phan Lâm: “Cậu chủ, vậy tôi...”

Pằng! Một tiếng súng truyền ra.

Phan Trường Phúc mở to mắt, ngã mạnh xuống đất.

Máu tươi ồ ạt chảy ra.

“Bảo người đi chuẩn bị, sáng sớm hôm sau, lập tức xuất phát đến thành phố Thượng Loan! Chuyện này, nên chấm dứt rồi!”

Vẻ mặt Phan Lâm không thay đổi nói.

“Dạ!”

Hàn Long gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới.

Phan Lâm cầm lấy điện thoại nhìn, toàn thân anh trở nên căng cứng.

Rõ ràng là Thủy Bình Vân gọi điện tới.

Bỗng nhiên Phan Lâm cảm thấy không thích hợp, lúc này vội nghe máy.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Phan Lâm lập tức hỏi: “Có phải là Lý Ái Vân xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chủ tịch Lâm yên tâm, cô Lý Ái Vân không xảy ra chuyện gì!”

“Vậy bên Lý Cẩm thì sao?”

“Cô Lý Cẩm cũng không có việc gì, vừa rồi thật sự có một số người muốn ra tay với cô Lý Cẩm, nhưng bị chúng tôi chặn lại, chúng tôi đã dốc toàn lực đuổi theo bọn họ.”

“Vậy sao? Vậy thì tốt rôi! Phải bắt hết đám người đó lại!”

Phan Lâm nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói.

“Nhưng mà...”

Lúc này Thủy Bình Vân lại mở miệng nói.

Phan Lâm vừa mới an tâm lập tức trở nên căng thẳng rồi...

“Nhưng mà cái gì?”

“Nhưng cô Đan Thanh cô ấy..."

Thủy Bình Vân muốn nói lại thôi.

“Đan Thanh?”

Đôi mắt Phan Lâm như sắp nứt ra: “Cô ấy làm sao?”

Giọng nói kinh hãi gâm thét như khiến màng tai Thủy Bình Vân sắp vỡ ra rồi.

“Chủ tịch Lâm, cô Đan Thanh không có chuyện gì, nhưng cô ấy...

Chịu kinh hãi...

Tốt nhất là cậu nên đến xem đi...”

“Đợi tôi!”

Phan Lâm lập tức tông cửa xông ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui