Văn phòng Dương Hoa.
“Là vị trí này ư?”
Phan Lâm cầm điện thoại di động, sắc mặt không chút thay đổi, hỏi.
“Tôi không thể chắc chắn 100%, chuyện của Phan Anh Hùng liên quan đến bí mật tối cao của nhà họ Phan chúng tôi, không phải là thứ mà người bình thường có thể tiếp xúc đến, cho dù là tôi cũng không có quá nhiều quyên hạn, chỗ mà tôi nói cho cậu chỉ là một vị trí tương đối khả nghi mà thôi, tôi không thể chắc chắn 100% là nơi đó.”
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Phan Ngạo Thiên.
“Là như thế à? Tôi biết rôi.”
Phan Lâm gật đầu, dự định cúp máy.
“Khoan đã.”
Phan Ngạo Thiên vội vàng gọi lại.
“Còn có chuyện gì nữa à?”
“Con gái của tôi đâu?”
“Cô ta rất khỏe.”
“Tôi muốn gặp con bé.”
“Chuyện đó không được.”
“Hừ, nếu như thế, chắc hẳn con gái của tôi đã gặp phải chuyện bất trắc, tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục phục vụ cho cậu nữa."
Phan Ngạo Thiên giận dữ nói.
Vẻ mặt Phan Lâm vô tội nói.
“Ngài Phan Ngạo Thiên, tôi chỉ thuê con gái ông làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa mà thôi, đãi ngộ của cô ta giống như nhân viên của Tập Đoàn Dương Hoa vậy, tôi đâu phải hạng trộm cướp gì, sao cô ta lại gặp bất trắc được cơ chứ? Tôi không cho ông gặp, đó là hiện tại là giờ làm việc...
Thôi, nấu ông đã yêu cầu như thế, vậy tôi sẽ cho ông nhìn cô ta một lúc.”
Sau khi nói xong, Phan Lâm gọi video call.
Dù sao vẫn cần dựa vào Phan Ngạo Thiên, Phan Lâm nhất định phải làm an ổn ông ta.
Lúc này đây Phan Nhã Nam đang câm chổi quét dọn bụi ở cầu thang. Đam Mỹ Hay
Ở cách cô ta mấy mét, có một ông lão giống như pho tượng đứng đó, không nhúc nhích một chút nào.
Nhìn thấy Phan Lâm cầm điện thoại di động đi đến, Phan Nhã Nam không khỏi giật mình, sau khi nhìn thấy rõ màn hình điện thoại di động, cô ta nhất thời mừng rỡ như điên.
“Ba à?”
Phan Nhã Nam la lên.
“Con gái, con không sao chứ?”
Bên kia video, Phan Ngạo Thiên vội vàng hỏi.
“Ba à, ba đến cứu con ư? Ba nhanh dẫn con rời khỏi nơi này đi, con không muốn ở nơi này nữa đâu!”
Phan Nhã Nam khóc thút thít nói.
“Con gái, con nhẫn nại thêm ít ngày nữa, chẳng mấy chốc ba sẽ dẫn con đi, con nhẫn nại thêm một xíu.”
Nước mắt Phan Ngạo Thiên rơi đây mặt.
Phan Lâm cau mày.
Anh thu hồi lại điện thoại di động, bình tĩnh nói.
“Phan Ngạo Thiên, ông cũng thấy rồi đó, con gái của ông bình an không có chuyện gì cả, cô ta đang làm việc rất tốt, lúc này ông đã yên tâm chưa?”
“Hiện tại con gái của tôi đang ở tổng bộ của Tập Đoàn Dương Hoa à?”
“Nếu không còn ở đâu được chứ?”
Phan Lâm cau mày, không hiểu vì sao Phan Ngạo Thiên lại hỏi vấn đề này.
“Như thế là được rồi.”
Phan Ngạo Thiên điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ông ta không nói gì thêm nữa.
“Một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại lại cho ông, đến lúc đó tôi sẽ phái người đến vị trí mà ông nói để điều tra vê Phan Anh Hùng, ông giúp tôi chuẩn bị đi”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Được.”
Sau khi nói xong, Phan Ngạo Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Phan Lâm cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng càng nghĩ lại càng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Trông chừng cô ta cho cẩn thận.”
Phan Lâm nói với ông lão kia một câu, sau đó quay người rời đi.
Phan Nhã Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Phan Lâm, siết chặt tay lại.
Những ngày tiếp theo, Phan Lâm trôi qua có phần yên tĩnh.
Ngoại trừ thỉnh thoảng đi xem tình hình vết thương của Lý Ái Vân và Lý Cẩm, chính là tự mình tu luyện tâm pháp của Du Long Thiên Khung.
Không thể không nói, Đạo Hoàng có thể là nhân vật kiệt xuất ở giới võ đạo trong nước, quả thật là có chút tài năng, Du Long Thiên Khung này đúng là không phải là thứ mà người bình thường có thể nắm giữ.
Điều kiện nhập môn của nó vô cùng hà khắc, nhất định phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Chẳng qua những thứ này ở ba năm trước, Phan Lâm đã sớm lợi dụng y thuật của mình để khai thông, vì thế anh có thể trực tiếp tu luyện, đây cũng không tính là việc khó gì.
Thế nhưng điều kiện thứ hai để tu luyện Du Long Thiên Khung lại hà khắc đến cực điểm.
Cần ngưng kết võ đan ở đan điền.
Bình thường võ giả cần dùng khí để ngưng kết ra võ đan, không có thời gian ba đến năm năm thì không thể ngưng kết thành công.
Thế nhưng Phan Lâm dựa theo dược liệu và châm cứu để ngưng kết lại trong một đêm.
Sau đó là đến chiêu thức thứ ba, chiêu thức thứ tư.
Phan Lâm say mê trong sự huyên diệu của tâm pháp khẩu quyết này, trong lúc nhất thời khó lòng mà kiêm chế.
Một cuộc điện thoại gọi đến di động của Phan Lâm.
Là Hàn Long gọi đến.
“Có chuyện gì thế?”
Phan Lâm có chút không vui, từ trong trạng thái tập trung lấy lại tinh thân, cầm điện thoại lên nghe.
“Là bác sĩ Lâm à?”
Rõ ràng đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nói xa lạ.
Thần kinh của Phan Lâm căng thẳng, sắc mặt trâm lại, nói.
“Anh là ai? Vì sao lại câm điện thoại của Hàn Long?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu, chúng tôi chờ cậu ở tâng hầm gửi xe của Tập Đoàn Dương Hoa, nếu như cậu muốn con chó trung thành tuyệt đối với mình này còn có thể tiếp tục sống thì nhanh tranh thủ thời gian đến đây đi.”
Sau khi nói xong, điện thoại bị cúp máy.
Sắc mặt của Phan Lâm thay đối, lập tức rời khỏi học viện Phái Nam Y, đi đến bãi đậu xe của tổng bộ Tập Đoàn Dương Hoa.
Lúc này đây, trong bãi đậu xe rất tối.
Bởi vì sự cố trước đó, một số cơ sở công cộng chính của Tập Đoàn Dương Hoa đã bị đóng cửa, ngoại trừ văn phòng làm việc trên tầng cao nhất của Phan Lâm thì bãi đậu xe cũng cân tiến hành sửa chữa lại, vì thế nên ở đây rất ít người qua lại.
Vào trong bãi đậu xe, Phan Lâm đi đến địa điểm được chỉ định, lập tức nhìn thấy mấy nam nữ trẻ tuổi đứng trước chiếc xe Bentley.
Quân áo của những người này mang phong cách rất xưa, giống như là từ trong phim cổ trang bê ra vậy.
Mà người dẫn đầu chính là một người đàn ông khoảng 37
- 38 tuổi.
Người đàn ông này bảo dưỡng rất tốt, gương mặt anh tuấn, hai mắt rất có thần, nhưng khiến người ta chú ý đến chính là tóc mai của người này đã hoa râm, toàn thân trên dưới lộ ra cảm giác tang thương, lại có chút hơi thở cổ quái.
Về phần dưới chân người đàn ông này chính là một người máu me đầy mình, không có dáng vẻ con người nữa.
Phan Lâm có thể nhận ra đó chính là Hàn Long.
Chỉ là lúc này ông ta đã hấp hối.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Phan Lâm trở nên lạnh lẽo.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Phan Lâm lạnh lùng quát.
“Bác sĩ Lâm, cậu đúng là nhanh quên, thời gian trước cậu vừa đối đầu với chúng tôi, sao bây giờ lại không biết chúng tôi là ai thế?”
Sắc mặt của người đàn ông không chút thay đổi, nói.
“Thời gian trước?”
Phan Lâm cau mày, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì đó, anh khàn giọng nói.
“Các anh là người của Hồng Nhan Cốc?”
“Rốt cuộc cậu cũng không phải là đồ ngốc.”
Người đàn ông gật đầu đáp.
“Sao thế? Các người đến báo thù tôi đấy hả? Nếu như thể, làm phiền mấy người thả Hàn Long ra, tôi ở ngay chỗ này, sẽ không đi đâu cả, các người có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi.”
Sắc mặt Phan Lâm không biểu tình nói.
“Xem ra cậu rất quan tâm đến con chó này của mình nhỉ? Được rồi, bác sĩ Lâm đã nói như thế, chúng tôi đương nhiên sẽ tha cho ông ta một cái mạng chó, chẳng qua bác sĩ Lâm à, cậu giao người của chúng tôi ra, chúng tôi mới có thể trả người lại cho cậu được chứ?”
“Người? Anh đang ám chỉ đến ai vậy?”
“Phan Nhã Nam còn có Lý Ái Vân!”
Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Người mà Hồng Nhan Cốc chúng tôi coi trọng nhất định phải lấy được đến tay, ai dám tạm giam bọn họ chính là đối địch với Hồng Nhan Cốc chúng tôi.”
“Vậy nếu như tôi không giao ra thì sao?”
Phan Lâm ngưng trọng hỏi.
“Như vậy tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả chính bản thân cậu, hôm nay đều sẽ phải chết ở đây.”
Người đàn ông giận dữ nói.
Hiển nhiên người đàn ông này cơ bản không đem thanh danh hung ác của bác sĩ Lâm để vào mắt.
Phan Lâm siết chặt tay lại, trong mắt đều là lửa giận và ý lạnh.
Thế nhưng đúng vào lúc này một giọng nói lại vang lên trong không gian trống trải của bãi đậu xe.
“Là ai? Ai lại dám to gan làm thương tổn đến đồ đệ của tôi?”