Chỗ ở của cốc chủ sao? Nếu tiêu diệt cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, thì mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không? Trong mắt Phan Lâm lóe lên sắc bén, quyết định sẽ thử một lần.
“Tuân mệnh, các vị sư tỷ.”
Người phụ nữ dẫn đầu tên Trịnh Mai Anh cung kính hành lễ, sau đó dẫn mấy người đi đường vòng.
Phan Lâm cố gắng bước đi nhanh hơn, đi tới đằng trước đám phụ nữ này.
“Chư vị sư tỷ, vừa rồi là nơi ở của cốc chủ sao?”
Phan Lâm mỉm cười hỏi.
Mấy cô gái sửng sốt, sau đó hừ lạnh ra tiếng.
“Liên quan gì tới anh?”
“Tôi chỉ hơi tò mò thôi!”
“Bớt nói linh tinh đi! Thành thật theo sau chúng tôi!”
Trịnh Mai Anh không kiên nhẫn nói, tuy bộ dạng Phan Lâm lúc này có chút khiến cô ta không dám nhìn thẳng, nhưng không hiếu sao cô ta thấy phiên lòng, không muốn nhìn mặt Phan Lâm.
Phan Lâm làm bộ mất mát, nhưng âm thâm nâng tay lên, sau đó ngón tay khẽ cử động.
Vù vù vù… Mấy cái kim châm cứu lặng yên không tiếng động bay ra ngoài.
Mà Phan Lâm cũng nhân cơ hội đứng tại chỗ, vẫn duy trì động tác bước đi, không nhúc nhích chút nào, giống như bị người ta điểm huyệt.
“Hửm?”
Đám Trịnh Mai Anh vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
“Anh làm gì thế? Nhanh đi đi!”
Trịnh Mai Anh la lên.
Nhưng Phan Lâm không nói một lời, cũng không có động tác.
Lúc này.
Đinh đinh! Một âm thanh như kim châm cứu va phải vách tường vang lên ở bên cạnh.
Mọi người đêu nghiêng đầu nhìn về phía vách tường bên cạnh lối đi nhỏ.
Mà ngay lúc bọn họ nghiêng đầu.
Phập! Phập! Phập! Phập… Cơ thể bọn họ bị mấy kim châm cứu đâm trúng, cả đám cứng đờ tại chỗ, không thể cử động.
Phan Lâm vẫn duy trì tư thế không cử động xoay người nhìn đám phụ nữ kia.
Bởi vì nghiêng đầu, tâm mắt của bọn họ đều nhìn vê phía vách tường bên cạnh, không có ai nhìn tới Phan Lâm.
Phan Lâm thừa thế, trực tiếp nhảy lên, xông vê phía nơi cốc chủ ở.
Anh lấy mấy viên đan dược mang theo người ra, trực tiếp nhét vào trong miệng, đồng thời lấy ra kim châm cứu, đâm vào trong cơ thể, kϊƈɦ hoạt tiêm năng, tăng biên độ cơ thể, điều chỉnh trạng thái tới mức tốt nhất.
Sau đó người như sao băng, ở trong bóng đêm bay về phía khu vực chỗ cốc chủ.
Ở trong không trung có thể thấy được một dòng khí màu lam vọt tới chỗ cốc chủ ở.
Rầm! Trần nhà chỗ cốc chủ ở lập tức bị đập vỡ.
Phan Lâm đeo mặt nạ rơi xuống chính giữa.
Chỉ trong nháy mắt, Hồng Nhan Cốc chấn động.
Phan Lâm không thể không phách lối như vậy, nếu không một khi đám Trịnh Mai Anh bị người của Hồng Nhan Cốc nhận ra, anh khó mà thoát khỏi tình nghi.
“Kẻ nào?”
Một giọng nói thanh thúy lại lạnh lùng vang lên.
Phan Lâm chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ thẫm đeo mặt nạ hoa văn đi tới.
Không nhìn rõ được dáng vẻ của người phụ nữ này, chỉ riêng đôi mắt tràn ngập thanh tú.
“Cô là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc?”
“Anh tới vì cốc chủ sao?”
Người phụ nữ khôi phục lại bình tĩnh, thản nhiên nói: “Rất đáng tiếc, cốc chủ không có ở đây! Anh tới một chuyến vô ích rồi!”
“Gô là ai?”
Phan Lâm trâm giọng hỏi.
“Những lời này, hẳn là tôi hỏi anh mới đúng!”
Người phụ nữ la lên, trực tiếp vươn người nhảy lên, xông về phía Phan Lâm.
Chỉ trong nháy mắt, khí ý vô tận giống như biển rộng mênh ʍôиɠ đánh về phía Phan Lâm.
Phan Lâm chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị ngưng kết lại.
Nhưng anh không hề sợ hãi, dễ dàng giơ tay lên.
Vù vù vù vù… Cả sàn nhà bị nhấc lên.
Cương khí cứng rắn giống như sắt thép xông thẳng về phía người phụ nữ kia.
Râm! Cương khí và người phụ nữ va chạm.
Nhưng mà… Người phụ nữ lại lông tóc không tổn hao gì, trực tiếp va chạm tản ra khí ý đáng sợ này, dán sát lại gân Phan Lâm.
Rầm… Chỉ thấy khí ý quanh người cô ta trực tiếp hóa thành vô số lưỡi dao khủng bố, lấy xu thế cái lưới lớn chém giết về phía Phan Lâm.
Thật khủng khϊế͙p͙! Đôi mắt Phan Lâm nghiêm nghị, trực tiếp thôi động kim châm cứu bắn phá.
Bang bang bang râm râm… Toàn bộ lưỡi dao bằng khí bị kim châm cứu va chạm nổ.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lúc này cả sảnh đường bùng nổ, tất cả mọi thứ bị tứ phân ngũ liệt.
“Xem ra anh có chút bản lĩnh, nhưng mà nếu anh tới đây, vậy thì chết ở đây đi!”
Người phụ nữ quát khẽ, cơ thể đột nhiên giống như tinh linh, chỉ trong nháy mắt đã xoay tròn xung quanh Phan Lâm.
Mỗi một lần xoay tròn, đều có thể đánh ra chưởng ấn lóe sáng như ánh sáng ngọc.
Những chưởng ấn này rất mạnh mà hùng hậu, đánh giết tới, gần như không cho người ta thời gian phản ứng lại.
Vẻ mặt Phan Lâm lạnh lùng, lập tức thôi động tất cả lực Lạc Linh Huyết, hai tay giống như vô ảnh, tập kϊƈɦ ra ngoài như điên rồi.
Bang bang bang bang… Thủ chưởng và chưởng ấn cùng chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Nhưng Phan Lâm không dừng lại, mà tiếp tục oanh kϊƈɦ.
Mỗi một chưởng đều dùng hết toàn lực.
Mà chưởng lực bùng nổ ra lực lượng càng lúc càng mênh ʍôиɠ hùng hậu, khiến cho người ta không thể chống đỡ được.
Người bình thường căn bản không thể chống đỡ được lực lượng như vậy.
Phan Lâm cũng tin tưởng, cô ta chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được.
Quả nhiên.
Rầm! Theo chưởng lực của Phan Lâm đột nhiên bùng nổ, người phụ nữ trực tiếp bị đẩy lùi hơn mười mét, đụng nát một bức tường, lúc này mới dừng lại.
“Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc các cô ở đâu?”
Phan Lâm lạnh lùng nói.
“Ngoại trừ giết tôi, anh không có lựa chọn đường sống nào khác!”
Vẻ mặt người phụ nữ không thay đổi, sau đó bước chậm tới, lại một lân nữa tấn công.
“Cô thực sự nghĩ tôi không giết được cô à? Phan Lâm gầm lên, trực tiếp giơ tay.
Vù vù vù vù… Lượng lớn kim châm cứu trút xuống, giống như sao băng xông vê phía cô ta.
Toàn thân người phụ nữ căng thẳng, lập tức né tránh.
Nhưng dù thế nào kim châm cứu cũng quá mức xảo quyệt, cho dù cô ta cố gắng né tránh, vẫn không thể né tránh hết được toàn bộ, trêи người bị trúng mấy kim châm cứu, người liên tục lùi vê phía sau… “Cô đã là người chết rồi!”
Phan Lâm dừng tay, vẻ mặt không thay đổi nói.
—————————-