Nhìn huyết ngân trêи cổ tay Phan Lâm, đôi mắt dưới mái tóc xõa tung của quái nhân mở to.
“Cái gì? Hai… Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”
Ông ta lẩm bẩm, cả người đều đã choáng váng.
“Thế nào? Các hạ còn muốn đánh với tôi không?”
Phan Lâm bỏ tay xuống hỏi.
Vẻ mặt quái nhân vô cùng lúng túng.
“Cậu có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, thì có ý nghĩa cậu đã mở ra thân thể Tiên Thiên Cương, nếu muốn phá thân thể Tiên Thiên Cương, cũng không phải chuyện dễ dàng! Hơn nữa… Lúc trước khi tôi giao đấu với cậu, phát hiện cậu là một võ y! Một võ y có được thân thể Tiên Thiên Cương… Muốn giết thật sự quá khó khăn rồi!”
Quái nhân trâm giọng nói: “Tôi thừa nhận, cậu có tư cách hợp tác với tôi!”
“Rất tốt! Nếu bây giờ chúng ta đạt thành hợp tác, hi vọng các hạ có thể tin tưởng tôi một chút.”
“Trước tiên là nói về tính toán của cậu đi!”
Quái nhân trầm giọng nói.
“Không vội, tôi muốn tìm hiểu một chút vì sao các hạ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa vì sao… Không ngừng giết người của Hồng Nhan Cốc xâm nhập vào đây? Nơi này là cấm địa của Hồng Nhan Cốc, các hạ ở nơi này, không lẽ cũng là người của Hồng Nhan Cốc?”
Phan Lâm hỏi.
“Tôi sao? Ha ha ha ha, tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc! Nhưng mà trái lại cốc chủ của Hồng Nhan Cốc có quan hệ rất lớn đối với tôi! Tôi nói cho cậu biết, không có tôi, sẽ không có Hồng Nhan Cốc huy hoàng như ngày hôm nay!”
Quái nhân cười nói.
“Vậy sao?”
Phan Lâm còn muốn truy hỏi, nhưng quái nhân không muốn nói gì thêm nữa, ông ta khẽ cau mày, cuối cùng từ bỏ rồi.
“Vậy mục đích của các hạ là gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là tìm cốc chủ của Hồng Nhan Cốc báo thù rồi! Tôi muốn cắt hết toàn bộ gân mạch của bà ta, sau đó lột sống da bà ta, rút xương cốt của bà ta ra thiêu đốt từng cái, rồi may da của bà ta thành váy, mặc trêи người tôi! Ha ha ha ha ha, tôi rất chờ mong ngày đó đến! Ha ha ha ha…”
Quái nhân cười ha ha.
Trong khu rừng u ám nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
“Vậy còn cậu? Tên nhóc! Cậu có mục đích gì?”
“Tôi sao? Mục đích của tôi rất đơn thuần, hủy Hồng Nhan Cốc, giải trừ uy hϊế͙p͙ đối với tôi là được.”
Phan Lâm nói.
“Ha ha, nếu là như vậy, vậy chúng ta cùng nói chuyện đi, cậu nói một chút vê kế hoạch của cậu đi!”
“Nếu mục đích của các hạ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, như vậy tôi nghĩ nên trực tiếp ra tay với cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, nhưng tôi không biết cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, cũng không biết thực lực của Hồng Nhan Cốc thế nào! Hai chúng ta liên thủ, có thể giết cốc chủ không?”
Phan Lâm hỏi.
“Cậu đây là đang tìm đường chết đẩy!”
Quái nhân cười mỉa: “Nếu cốc chủ của Hồng Nhan Cốc dễ giết như thế, tôi sẽ trốn ở nơi này kéo dài hơi tàn sao?”
“Hả? Với thực lực của các hạ, chẳng lẽ sợ cốc chủ sao?”
Vẻ mặt Phan Lâm ngạc nhiên.
“Hừ, cậu thì biết cái gì? Nếu là ba mươi năm trước, tôi còn có thể phân cao thấp với bà ta, nhưng trong ba mươi năm này, bà ta không còn là bà ta lúc trước nữa rồi!”
Quái nhân lắc đầu, chần chừ một lát, nhưng vẫn nói ra chân tướng.
“Thực ra cốc chủ của Hồng Nhan Cốc là sư muội của tôi, cũng là thanh mai trúc mã, chúng tôi vẫn luôn lớn lên bên nhau, cùng nhau tập võ, cùng bái một người làm sư phụ… Tôi và bà ta có thiên phú tương xứng, bởi vậy thường ở cạnh nhau chỉ bảo cho đôi phương, tình cảm của chúng tôi rất tốt, đã tốt tới mức sắp kết hôn!”
“Thực ra năm sư muội tôi hai mươi tuổi, tôi đã tỏ tình với bà ta, tuyên bố muốn kết hôn với bà ta.
Bà ta rất vui, còn mở miệng đồng ý, không có một chút do dự, nhưng nói bà ta muốn đợi thêm năm năm nữa, bởi vì một khi phá tấm thân xử nữ, sẽ có ảnh hưởng lớn đối với tu luyện hợp khí công, bà ta muốn đợi tu luyện xong thì mới tính chuyện kết hôn, khi đó tôi không nghĩ nhiều, cho nên quyết định đợi thêm năm năm!”
“Nhưng không ngờ sư muội càng lúc càng nghiên cứu võ học nhiều hơn, đối với võ đạo thậm chí là thiên đạo cũng càng lúc càng si mê, mới đầu tôi không để ý, mãi đến khi có lần bà ta luyện công gần như tẩu hỏa nhập ma, tôi mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề!”
“Khi đó bà ta ăn cắp hơn mười đan dược sư phụ luyện chế, muốn dựa vào những đan dược này trùng kϊƈɦ hợp khí công, nhưng chuyện võ đạo nóng vội quá thì sẽ không thành công.
Sư muội bị tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa mất mạng, nếu không có sư phụ phát hiện sớm, bà ta đã chết rồi ”
“Sư phụ tức giận đuổi bà ta ra khỏi sư môn, tôi và sư muội một lòng, tất nhiên là rời đi theo bà ta.”
“Nhưng trải qua chuyện này, sư muội vẫn chưa từ bỏ, trái lại vân du tứ phương, tìm kiếm thần công thiên đạo!”
“Tôi thấy sư muội càng lúc càng điên cuồng, không ngừng khuyên nhủ bà ta, nhưng bà ta không để ý tới! Càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn! Khi đó tôi mới phát hiện sư muội đã thay đổi, bà ta không còn là sư muội ngây thơ đáng yêu nữa, mà trở nên điên cuồng, tà mị hơn!”
“Tôi đã nản lòng thoái chí, chuẩn bị rời đi, nhưng sư muội cầu xin tôi giúp bà ta một chuyện! Đó chính là giúp bình định Hồng Nhan Cốc”
“Ngay lúc đó Hồng Nhan Cốc xảy ra phản loạn, đệ tử tạo phản, loạn trong giặc ngoài, sư muội muốn một thứ của Hồng Nhan Cốc, muốn ra tay, bà ta nói cho tôi biết, nếu có thể giúp bà ta, bà ta quyết định sẽ thu tay lại, gả cho tôi, cũng theo tôi quy ẩn.”
“Nhìn đôi mắt chân thành tha thiết của bà ta, tôi nghĩ lần này sư muội thật sự thu tay rôi, nhưng không ngờ tới mọi chuyện, chỉ là âm mưu của sư muội mà thôi, mà tôi… Chỉ là một con cờ của bà ta!”
Nói đến đây, quái nhân ngồi sững sờ trên đất, cười ha ha.
Cho dù cười nhưng trong mắt ông ta đều là lệ, sâu trong đôi mắt đều là thống khổ, hung dữ… Còn có oán hận vô tận! “Cậu có biết… Tôi trợ giúp sư muội bình định phản loạn xong, bà ta đã làm chuyện gì không?”
Quái nhân dừng cười, híp mắt hỏi.
Khóe mắt còn có nước mắt.
“Bà ta làm gì?”
Phan Lâm ngập ngừng hỏi.
“Bà ta… Muốn ăn tôi!”
Quái nhân cười nói.
Những lời này vang lên, sắc mặt Phan Lâm lập tức thay đổi.
Ăn thịt người ư? —————————-