Thần Y Ở Rể

Phập! Cuối cùng một cái kim châm cứu đâm vào ngực cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.

Mọi việc giống như Phan Lâm nói lúc trước, kim châm cứu chui vào cơ thể, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc trực tiếp phun ra máu tươi, liên tục lùi vê sau, không ngừng ho khan, gương mặt dữ tợn cũng trở nên trắng xanh.

Các đệ tử đều biết, kim châm cứu này không có độc! Không có độc nào có thể phát tác nhanh như thế.

Nhưng dựa vào một cái kim châm cứu này, căn bản không giết chết được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc! Thứ này cùng lắm là cản trở tiết tấu tấn công của bài Trái lại Phan Lâm, lúc này đã vô cùng thê thảm.

Hai tay của anh đã bị đứt, người liên tục lùi vê sau, toàn thân đều là vết rách.

Đây là khí áp trấn áp ra vết rách.

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc biết mình không thể tùy tiện ra tay nữa, nếu không cơ thể hỗn loạn sẽ lập tức bùng nổ ra.

Tuy một châm kia của Phan Lâm không thể giết bà ta, nhưng cũng phế đi chiến lực của bà ta trong thời gian ngắn, không có cách nào ra tay nữa.

Nhưng bà ta cũng không nhất định phải tự mình ra tay! Bởi vì nơi này là Hồng Nhan Cốc! Là địa bàn của bà ta! Cao thủ của Hồng Nhan Cốc ở xung quanh, đã đủ đối phó bác sĩ Lâm mất đi hai tay! “Giết cho tôi!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc rống to.

“Giết!”

Đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bốn phía lấy lại tinh thân, cùng la lên.

Mọi người xung phong liều chết tiến lên.

Vẻ mặt Phan Lâm căng thẳng, lập tức vung châm đánh trả.

Nhưng mất đi hai tay, dựa vào hai chân, sao anh có thể đối phó được nhiêu người của Hồng Nhan Cốc như thế? Hơn nữa anh còn bị cốc chủ của Hồng Nhan Cốc làm tiêu hao nhiều lực lượng.

Ba kim châm cứu vừa rồi đã tiêu hao không ít khí lực của anh! Lúc này lại không đi, e rằng không đi được! Ánh mắt Phan Lâm hung dữ, trực tiếp dùng miệng căn một cánh tay của mình, lại dùng một cảng chân kẹp lấy một cánh tay khác, ngoài ra một chân còn lại đạp mạnh, phóng ra ngoài cốc.

“Không hay rồi! Cốc chủ, anh ta muốn chạy trốn!”

“Đuổi theo cho tôi, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo cho tôi!”

“Giếtt”

Tiếng kêu la không ngừng vang lên.

Vẻ mặt Phan Lâm dữ tợn, gâm nhẹ nói: “Hồng Nhan Cốc! Bà cho rằng chỉ có các bà có người sao?”

“Hửm?”

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng.

“Giết!”

Chỉ nghe Phan Lâm hét to một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài Hồng Nhan Cốc xuất hiện lượng lớn âm thanh như pháo hoa, sau đó lượng lớn ngọn đèn xông vào trong này, chiếu sáng phần lớn Hồng Nhan Cốc.

“Cái gì?”

Mọi người ngạc nhiên.

Gia Linh vội vàng nhìn vê phía cửa cốc, khi nghe thấy rõ âm thanh xôn xao truyền từ cửa cốc vào, lập tức hiếu rõ gì đó, vội vàng la lên: “Cốc chủ! Nhất định là người của bác sĩ Lâm ra tay rồi!”

“Được, được lắm! Người của cậu ta đến đây càng tốt, tôi cũng tính tới Giang Thành giết bọn họ, hôm nay bản cốc chủ muốn giết đám con kiến này!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc gầm nhẹ nói.

“Vậy sao? Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc! Nếu bà không có rất nhiều người có thể hi sinh, sao có thể là đối thủ của Thần Quân chúng tôi?”

Một giọng nói lạnh lùng mà kiêu ngạo truyền tới.

Sau đó trong không trung có mấy bóng người bay tới, trực tiếp bay đến bên cạnh Phan Lâm, trở tay đánh mấy chiêu, đánh lùi mấy người của Hồng Nhan Cốc đang vây giết Phan Lâm.

Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn.

“Nguyên Tinh? Tào Đức Duy?”

Gia Linh kinh hãi kêu lên.

“Hả? Bé gái, vậy mà nhận ra lão phu?”

Nguyên Tinh hơi bất ngờ.

“Vậy mà hai người xuất hiện ở đây… Vậy có phải… Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ, đã thân phục bác sĩ Lâm hay không?”

Gia Linh nhỏ giọng nói.

“Chúng tôi chịu ân của Thần Quân dạy bảo, không có gì báo đáp!”

Nguyên Tinh nói.

“Hừ, các người sống tới từng này tuổi, vậy mà lại đi làm chó săn cho tên ranh con này, đúng là buồn cười, Nguyên Tinh, Tào Đức Duy! Niệm tình hai người đều là nhân vật đứng đầu, không bằng thế này đi, tôi phá lệ tuyển hai người làm đồ đệ của tôi, thế nào? Hồng Nhan Cốc tôi không nhận đệ tử nam! Nếu hai người gật đầu, tôi sẽ phá lệ cho hai người vào!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc mỉm cười nói.

“Hừ, cốc chủ đại nhân đang xem thường người nào thế?”

Tào Đức Duy hừ lạnh.

“Sao thế? Các ông không muốn tu luyện thiên đạo à? Các ông đã một đống tuổi rồi, không còn nhiều ngày giờ nữa đâu! Nếu như không chịu truy tìm thiên đạo, các ông còn mấy năm sống nữa? Chẳng lẽ… Các ông không muốn sống vĩnh viễn sao?”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc dụ dỗ.

“Bà đừng có mà dùng tà thuyết mê hoặc người khác!”

Nguyên Tinh la lên, càng tức giận hơn.

Tào Đức Duy không nói một lời.

Phan Lâm nối hai tay bị rách vào, dùng kim châm cứu che lại, mới có thể cử động cánh tay.

Anh nhỏ giọng nói: “Nguyên Tinh, Tào Đức Duy, đừng nhiều lời với bà ta, chúng ta trở về đi!”

“Dạ, bác sĩ Lâm!”

Hai người lập tức che chở cho bác sĩ Lâm lùi về sau.

“Giết cho tôi, không được để bọn họ rời khỏi cốc!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc la lên.

“Trái lại tôi muốn xem, ai trong số các người chết ở đây!”

Nguyên Tinh đánh chết một đệ tử của Hồng Nhan Cốc, sau khi giết liên tục bảy người, ông ta rống to nói.

Không ít đệ tử bị dọa sợ.

Nhưng có cốc chủ của Hồng Nhan Cốc ở đây thúc giục, bọn họ đâu dám sợ đầu sợ đuôi? Chỉ có thể kiên trì xông lên.

Đông Hoàng Giáo và Phái Cổ hộ tống Phan Lâm vừa đánh vừa lui, vẫn luôn lùi tới cửa cốc.

“Mở cơ quan!”

Không biết người nào hét to một tiếng.

Phan Lâm lập tức hét lên: “Đi, khống chế cơ quan!”

“Dạ!”

Tào Đức Duy dẫn theo một đám người xông tới chỗ cơ quan.

Chỉ cần khống chế chỗ mở cơ quan, cơ quan ở nơi này sẽ không khởi động được.

Thực lực của Tào Đức Duy rất mạnh, ở trong Hồng Nhan Cốc này, ngoại trừ thánh nữ và cốc chủ ra, người nào cũng không ngăn được ông ta.

Rất nhanh, cơ quan bị Tào Đức Duy khống chế.

Mọi người không còn uy hϊế͙p͙.

Nhưng đúng lúc này.

Rầm rầm… Cơ quan ở hai bên vách tường cửa cốc trực tiếp duỗi ra! Vậy mà..

—————————-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui