Đến Giang Thành, Phan Lâm trực tiếp trở về công ty, đóng cửa văn phòng lại, ở trên ghế sô pha ngủ say.
Hồng Nhan Cốc, sơn trang Huyết Kiếm, quả Thiên Tinh, Kim Ô Đan gì đó, anh đều không muốn quan tâm nữa.
Anh chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng… Hiện thực luôn không được như ý nguyện của người ta.
Anh mới vào ngủ không được bao lâu, cửa bị người ta gõ rồi.
“Vào đi.”
Phan Lâm ngôi dậy, đau đớn quát.
“Chủ tịch Lâm!”
Hàn Long bước nhanh vào trong.
“Có chuyện gì thế?”
“Mấy vị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo mới tóm được thám tử do Hồng Nhan Cốc phái tới!”
“Vậy sao? Bao nhiêu người?”
“Mười hai người.”
“Cái gì? Nhiêu như vậy à?”
Phan Lâm lấy làm kinh hãi.
“Bọn họ mới vừa tiến vào Giang Thành, nhưng may mà chúng ta có phòng bị, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Sau khi bọn họ bị bắt, đã lập tức tự sát”
“Cái gì?”
Đôi mắt Phan Lâm đột nhiên nheo lại.
Hồng Nhan Cốc tẩy não những người này nhất định phải trung thành với Hồng Nhan Cốc, bọn họ chắc chắn đã được dặn dò trước, một khi bị bắt phải lập tức tự sát.
“Xem ra Hồng Nhan Cốc thật sự muốn đối phó tôi rồi.”
Phan Lâm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Ông đi sắp xếp máy bay ngày kia đến thành phố Thanh Nguyên đi! Tôi cân đến đó một chuyến.”
“Dạ”
“Đúng rồi, Phong Thanh Vũ đâu?”
“Ông ta cùng với ông Tào Đức Duy và ông Nguyên Tinh suốt đêm bay tới thành phố Nam Hải.”
“Bên cạnh thành phố Nam Hải là núi Chung Thân, có bọn họ đi lấy quả Thiên Tinh, tôi cũng yên tâm.”
Phan Lâm gật đầu.
Sau khi dặn dò một lát, Hàn Long lập tức xoay người rời đỉ.
Phan Lâm ăn ít thuốc, tiếp tục nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Anh ngủ thẳng tới tận bình minh.
Anh thu dọn một lượt, lái xe chạy tới học viện Phái Nam Y, tính toán đi xem Lý Ái Vân, cũng tiếp tục chữa trị vết thương cho đám Tô Vũ Nhi.
Nhưng vừa mới tới cửa học viện Phái Nam Y, thì thấy một loạt xe sang đỗ ở ven đường.
Dẫn đầu là một chiếc xe Rolls — Royce màu đỏ, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, người ra vào học viện Phái Nam Y nhao nhao đưa mắt nhìn, châu đầu ghé tai.
Phan Lâm sửng sốt.
Xe vừa mới lái vào, liên bị người ta ngăn cản.
“Thưa anh, bên trong bãi đỗ xe đã đầy, nếu anh muốn đi vào thì mời đi bộ.”
Một người giống vệ sĩ đi tới bên cạnh cửa xe của Phan Lâm, gõ lên thủy tỉnh nói.
“Tôi có chỗ đỗ xe riêng của mình, hơn nữa… Hình như anh không phải là bảo vệ của học viện Phái Nam Y đúng không?”
Phan Lâm cảm thấy kỳ lạ nhìn anh ta nói.
Vẻ mặt người nọ thay đổi, trầm giọng nói: “Dù sao xe của anh không thể đi vào, muốn đi vào thì đi bộ, hiểu chưa?”
“Không hiểu ra sao cả.”
Phan Lâm mặc kệ anh ta, giãm chân ga tiếp tục lái vào trong.
“Mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?”
Vệ sĩ kia buôn bực, lập tức kêu lên: “Phía trước, ngăn anh ta lại! Người này muốn xông vào!”
Những lời này vang lên, chiếc xe Rolls — Royce đi đằng trước thay đổi phương hướng, để ngang xe trước cửa.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Phan Lâm không kịp phanh lại.
Rầm! Đầu xe đâm thẳng vào cửa xe Rolls — Royce.
“Oat”
Bốn phía truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Đó là chiếc xe đắt đấy! Vỡ thành như vậy, phí sửa chữa phải trên ba tỷ rưỡi? Mọi người ởi tới vây xem, bàn tán xôn xao.
Vẻ mặt Phan Lâm âm trầm, lập tức xuống xe, vốn muốn tranh cãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng sau cửa, lúc này thất thần tại chỗ.
Chỉ thấy sau cửa dùng hoa hồng trải dài thành đường. ngôn tình hài
Những đóa hoa này kiều diễm ướt át, đều là vừa mới hái.
Chúng nó xếp chỉnh tê trêи đường, rất đẹp.
Nếu Phan Lâm muốn lái xe đi vào, chắc chắn đám hoa này sẽ bị nát rồi.
Nhưng người này ngăn cản Phan Lâm, có lẽ là vì chuyện này.
Nhưng khiến Phan Lâm để ý không phải những bông hoa này, mà là trước đóa hoa có hai bóng dáng.
Trong đó có một người đàn ông cao ráo vẻ mặt tươi cười.
Anh ta đang ôm bó hoa kiêu diễêm, quỳ một gối với người phụ nữ trước mặt.
Mà người phụ nữ này… Đúng là Lý Ái Vân.
Cô im lặng nhìn người đàn ông, chần chừ một lát rồi vươn tay ra… Nhận lấy bó hoa hồng… “Ái Vân?”
Phan Lâm đờ đân mà nhìn.
Đại khái là nghe thấy giọng nói, Lý Ái Vân cũng ngẩng đầu, nhìn thấy anh thì toàn thân không khỏi run lên.
“Phan Lâm? Anh… Sao anh lại tới đây?”
“Có chuyện gì thế?”
Phan Lâm muốn tiến lên.
Nhưng đám vệ sĩ ở bên cạnh cùng xông lên, ngăn anh lại.
“Đuổi tên này ra ngoài cho tôi!”
Một người là đội trưởng của đội vệ sĩ chỉ vào Phan Lâm quát: “Lát nữa bảo công ty bảo hiểm tới đây xác định tổn hại, bồi thường bao nhiêu tiền, tên chó này không thể thiếu một đồng!”
“Dạt”
Đám vệ sĩ cùng đáp, trực tiếp quyền đấm cước đá với Phan Lâm.
“Các người muốn chất à?”
Phan Lâm nổi giận, muốn ra tay.
Còn chưa đợi ra tay, mấy bóng người đột nhiên lướt qua bên cạnh anh.
Đám vệ sĩ này đều ngã xuống mặt đất, choáng váng ngất lịm.
Mọi người ngạc nhiên.
Phan Lâm cũng không khỏi ngẩn ra, mới kịp phản ứng, rõ ràng đám người này là Ảnh Ngự! Vì lẻn vào Hồng Nhan Cốc, Phan Lâm để Ảnh Ngự ở lại học viện Phái Nam Y, hiện giờ Phan Lâm trở về, tất nhiên là bọn họ thủ hộ Đông Hoàng Thần Quân của bọn họ rồi! “Những chuyện này là sao đây?”
Vẻ mặt người đàn ông kia lạnh nhạt, mở miệng hỏi.
“Cậu chủ, không… Không rõ lắm, chẳng lẽ bị cảm nắng?”
Đội trưởng của vệ sĩ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có chút mơ hồ nói.
Phan Lâm không quản nhiều như vậy, bước nhanh về phía trước, nhìn chằm chằm Lý Ái Vân, còn có hoa hồng trong tay cô, trâm giọng nói: “Ái Vân, em làm gì thế? Người kia là ai?”
“Phan Lâm, anh đừng hiểu lầm! Anh ta là…”
“Tôi là chồng sắp cưới của Ái Vân, anh… Là Phan Lâm chồng cũ của Ái Vân đúng không?”
Không đợi Lý Ái Vân nói hết lời, người đàn ông đột nhiên xen miệng.
Anh ta mỉm cười, vươn tay về phía Phan Lâm.
“Anh Lâm, xin chào!”
“Chồng sắp cưới? Chồng cũ?”
Phan Lâm nhíu mày.
—————————-