Chương có nội dung bằng hình ảnh
Một nơi chí âm chí tà ư? Hình như Phan Lâm đã nghe qua ai đó nhắc đến thứ này, anh nhíu mày, trâm tư suy nghĩ.
Một lát sau, anh vỗ đầu một cái.
“Huyết Kiêu!”
Phan Lâm nghĩ ra.
Lúc trước ở sơn trang Huyết Kiếm, trong lúc tán gẫu với nhau, anh đã nghe được Huyết Kiêu và một người khác nhắc đến vùng đất chí âm chí tà.
Hình như bên trong Huyết Ma Tông có một nơi đặc biệt như thế này.
“Sao thế? Cậu biết nơi nào như thế à?”
Ông lão nhìn thoáng qua Phan Lâm rồi hỏi.
“Còn cần phải nghiên cứu thêm.”
Phan Lâm cười đáp.
“Nếu như có thể nhanh chóng tìm ra nơi như vậy, đó cũng chính là vận may của cậu, được rồi, chàng trai trẻ à, cậu nhanh về đi, nếu như được sự trợ giúp của Hoa Bỉ Ngạn, việc đối phó với người phụ nữ kia, tuyệt đối không phải là việc khó khăn gì, cậu có thể vượt qua được kiếp nạn này”
Ông lão ngồi ở trước phần mộ của Khổ Tình Nữ, sắc mặt không thay đổi nói.
Phan Lâm yên lặng gật đầu, cúi đầu chào ông lão, sau đó quay người rời đi.
Thế nhưng anh còn chưa đi được mấy bước.
Bịch một tiếng, một âm thanh trầm đục vang lên.
Hô hấp của Phan Lâm trở nên dồn dập, vội vàng xoay người lại, lập tức nhìn thấy ông lão đã đập đầu vào thân cây bên cạnh, trêи trán chảy rất nhiều máu, cả người ngã sõng soài tại chỗ.
“Tiền bối.”
Phan Lâm vội vàng xông đến.
Mắt của ông lão trừng to, ánh mắt nhìn về phía phân mộ, chật vật giơ tay lên, giống như muốn năm lấy thứ gì đó, nhưng sau cùng cánh tay vẫn vô lực rũ xuống.
Phan Lâm ngạc nhiên nhìn tất cả, trong lòng anh là cảm xúc phức tạp.
Thật ra anh có khả năng cứu sống được ông lão này, nhưng nếu ông lão đã quyết định như vậy, như thế cho dù anh có cứu sống được ông ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nỗi buồn lớn nhất là khi trái tim đã chết.
Ông lão thà ở một nơi hoang vu như thế này mấy chục năm, để ở gân người mình yêu, bây giờ người mà ông ta vẫn luôn lo lắng và tương tư đã không còn nữa, sao ông ta còn có thế lưu luyến thế giới này nữa chứ? Phan Lâm thở ra một hơi, đào phần mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông lão vào trong đó, chặt đại thụ ở bên cạnh xuống, làm một tấm bia bằng gỗ cho hai người, sau đó xoay người rời đi.
Buổi sáng, ánh nắng vừa lên.
Trêи đường quốc lộ không có quá nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô riêng giá rẻ phóng nhanh như bay.
Bọn họ đều là những người đi làm ở trên huyện.
Bọn họ không đủ tiên mua một căn nhà trêи huyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn một căn nhà ở xa xôi, mỗi ngày lái xe mấy chục —————————-