Hành động của Phương Vũ Yên vượt quá dự đoán của tất cả mọi người. Ai có thể ngờ rằng cô thực sự lên kế hoạch giết Tiết Văn Trường chứ.
Nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng có lý, vì nếu Tiết Văn Trường chết thì trận chiến sinh tử ngày mai sẽ bị hủy bỏ.
Thế nên đây là kế hoạch dùng cho trường hợp xấu nhất của Phương Vũ Yên, nếu đàm phán với Tiết Văn Trường không thành công, cô chỉ có thể áp dụng biện pháp cực đoan ấy.
Tuy rằng giết Tiết văn trường, cô cũng sẽ bị Trường Sinh Thiên Cung xử cực hình, nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như vậy.
Chẳng qua, đương nhiên là mọi chuyện sẽ không được tốt đẹp như Phương Vũ Yên mong đợi.
Ở khoảng cách gần như vậy, cũng như Kinh Kha ám sát Tân Thủy Hoàng, con dao găm cũng đâm vào ngực Tiết Văn Trường một cách hết sức thuận lợi. Nhưng lưỡi dao đột ngột dừng lại trước khi đâm được sâu hơn, tay của Tiết Văn Trường đã siết chặt cổ tay Phương Vũ Yên. “Hả?"
Phương Vũ Yên giật mình, lập tức dùng hết sức đâm con dao găm vào trong. Nhưng làm sao sức của cô ấy có thể mạnh hơn Tiết Văn Trường được? "Tiện nhân thối! Con mẹ mày muốn chết à!” Tiết Văn Trường hét lên, tát thẳng vào mặt Phương Vũ Yên.
Lực tay của anh ta không biết mạnh hơn Lý Đại bao nhiêu. Sau cái tát này, Phương Vũ Yên trực tiếp nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất. "Sư huynh!" Lý Đại sợ hãi vội vàng chạy tới, tay chân luống cuống chẳng biết làm sao. "Con khốn!" Tiết Văn Trường tức giận đẩy Lý Đại ra, lao vào Phương Vũ Yên mà đấm đá.
Phương Vũ Yên run rẩy cuộn người lại, cố gắng chống trả nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta. "Đồ tiện nhân!"
Lý Đại lao tới tát Phương Vũ Yên vài cái. "Ai kêu mày tới giết tao? Là thằng chó Phan Lâm đó à?" Tiết Văn Trường tức giận mắng. "Không, là do chính tôi quyết định." Phương Vũ Yên lau vết máu nơi khóe miệng, đau đớn nói. “Tự mày quyết định? Bớt giả vờ đi! Chắc chắn là cái thứ rác rưởi kia sợ đánh nhau với tao nên mới kêu mày tới giết tao chứ gì. Tao chết rồi thì trận chiến sinh tử ngày mai cũng không thể tiến hành. Nhưng đồ tiện nhân, để tao nói cho mày biết, chúng mày không thành công được đâu! Mày phải chết! Tên cặn bã đó cũng chết!"
Tiết Văn Trường mắng, sau đó gầm lên: “Lý Đại, giữ tay nó cho tôi!" "Vâng!”
Lý Đại ngay lập tức ấn hai tay Phương Vũ Yên xuống đất. Tiết Văn Trường ngay lập tức nâng chân lên và giẫm lên cô không chút do dự. "Á!"
Một tiếng hét thê lương vang lên khắp ký túc xá của đệ tử chính thức.
Một đám đệ tử chạy ra xem, cả ký túc xá sôi sùng sục. "Rầm!"
Cửa phòng khách nhà Phan Lâm bị Thu Phương đẩy ra. "Anh Lâm. Xảy ra chuyện rồi, anh Lâm!"
Thu Phương vừa hét vừa chạy về phía Phan Lâm.
Nhưng mà Phan Lâm đang nằm trên giường dường như không nghe thấy tiếng động lớn này, vẫn chìm trong giấc ngủ say, nếu không phải anh còn đang thở đều đều thì có lẽ người khác sẽ nghĩ anh đã chết. "Anh Lâm! Dậy đi anh Lâm!" Thu Phương lay Phan Lâm dậy.
Nhưng cho dù cô ấy lắc, đập như thế nào, Phan Lâm cũng không có phản ứng gì.
Thu Phương cảm giác có điều gì đó không ổn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhanh chóng.
Sau đó, một nhóm đệ tử xông vào sân và phá cửa phòng khách ra. "Sư tỷ Thu Phương! Phan Lâm kia đâu?" Một tên đệ tử tức giận chạy vào, lớn tiếng hỏi. "Phan.. Phan Lâm đang ngủ, có chuyện gì vậy?" Thu Phương đã biết mà vẫn hỏi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh. "Phương Vũ Yên vừa mới không ám sát được sư huynh Tiết Văn Trường, bọn tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Phan Lâm. Bây giờ Phương Vũ Yên đã bị áp giải đến Thiên Cung để gặp tứ tôn trưởng. Chúng tôi sẽ đưa Phan Lâm đến và cùng điều tra." Đệ tử kia hét lên, vung tay lên, những người phía sau lập tức xông lên muốn bắt anh đi. “Dừng tay!” Thu Phương hét lên.
Mọi người đều ngẩn ra. "Cút hết đi cho tôi! Ai dám tới gần thì đừng trách tôi nặng tay!" Thu Phương nghiêm mặt, lạnh lùng quát. "Sư tỷ Thu Phương, tỷ đang làm gì vậy?" "Làm gì à? Hừ! Người này là do ngũ tôn trưởng chỉ định tôi chăm sóc, không có mệnh lệnh của ngũ tôn trưởng, không ai được phép làm gì anh ta! Nếu các người muốn mang anh ta đi thì được thôi, lấy lệnh bài của tôn trưởng đến đây.” Thu Phương hét lên "Sư tỷ Thu Phương, ý của tỷ là gì? Tỷ muốn bao che cho người này à?" Tên đệ tử kia sa sầm mặt, hỏi. “Tôi chỉ đang nói thật mà thôi, nếu cậu có gì không hài lòng có thể đến gặp Ngũ tôn trưởng mà kiện tôi. Nếu có kẻ nào dám bỏ qua mệnh lệnh của Ngũ tôn trưởng mà bắt anh ta thì người đi báo cáo Ngũ tôn trưởng sẽ là tôi!" Thu Phương không chút cảm xúc mànói. Nghe những lời này, sắc mặt của mọi người thay đổi, không dám manh động. Cập
Còn tên đệ tử kia thì hoàn toàn đen mặt. "Được, được lắm! Thu Phương, cô đúng là giở trò quyền mưu, lấy giả làm thật! Tôi sẽ nói rõ chuyện này với sư huynh Tiết Văn Trường. Cô phải hiểu người đứng sau sư huynh Tiết Văn Trường là ai! Mà bây giờ tiện nhân Phương Vũ Yên lại dự định hại chết sư huynh Tiết Văn Trường đấy! Khó mà đảm bảo không có ai giật dây cô ta, cô bảo vệ anh ta như thế này, sau này người hỏi tội đến thì không có ai bảo vệ cô đâu! Cô phải xem cái nào quan trọng hơn." Đệ tử hừ lạnh, nhìn chẳm chằm vào Thu Phương.
Mặt Thu Phương không biểu cảm, vẫn không nói gì. “Tốt thôi, vì sư tỷ Thu Phương đã quyết định như vậy nên cô cứ tự lo phận mình đi.” Người nọ hừ một tiếng, hất tay rồi dẫn người đi.
Thu Phương lạnh lùng nhìn những người này rời đi.
Sau khi mọi người bước ra khỏi sân, cô ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái mét.
Thu Phương quay đầu nhìn Phan Lâm đang nằm trên giường, dùng sức tát vào mặt Phan Lâm.
Thế nhưng... Phan Lâm vẫn nằm yên như cũ. "Mình phải làm sao bây giờ?” Thu Phương đau đớn nói.
Cùng lúc đó, bên trong Thiên Hình Cung.
Một nhóm đệ tử áp giải Phương Vũ Yên, người bê bết máu, đầu tóc bù xù, đi vào trong cung. “Đi, đi gặp tôn trưởng đi!” "Chết tiệt, không ngờ ả lại muốn giết sư huynh Tiết Văn Trường! Quả là không thể tha thứ!" “Đáng chết! Đáng chết!" “Đồ tiện nhân thối tha!"
Các đệ tử đi cùng rối rít chửi rủa, nhìn chằm chằm vào Phương Vũ Yên đang bị áp giải trong sự phẫn nộ.
Nếu đây không phải Trường Sinh Thiên Cung, các đệ tử không được phép áp dụng hình phạt cho mục đích cá nhân thì họ đã chém người phụ nữ "độc ác" này từ lâu rồi.
Thiên Hình Cung đã nhận được tin tức, ba mươi sáu vị chấp hành của Hình Cung đã đến đầy đủ và vào vị trí.
Tử tôn trưởng mặc áo đen, uy nghi ngồi trên tòa đại điện.
Phương Vũ Yên bị kéo đến, các đệ tử đang áp giải cô hất tay một cái. "Rầm!"
Người nặng nề ngã xuống đất nhưng cô không đứng dậy mà chỉ nhìn xuống đất, mặt xám như tro tàn..
Cô biết mình đã thất bại rồi.
Thất bại là cái chết.
Cô sớm đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ bình tĩnh đối mặt...