Tử lao.
Phan Lâm biết.
Đó là nhà tù do Trường Sinh Thiên Cung thiết lập chuyên dùng để giam phạm nhân chuẩn bị xử quyết.
Tử lao không những được canh chừng chặt chẽ mà môi trường sống còn cực kỳ khắc nghiệt.
Dù là ai đi chăng nữa, một khi bước vào tử lao, chắc chắn sẽ sống trong đau đớn.
E rằng nếu một người nguyên vẹn bước vào ở một ngày, lúc bước ra sẽ không còn hình dáng con người nữa... “Không được!”
Phan Lâm mắng: “Chuyện này còn chưa điều tra ra, sao phải đưa Phương Vũ Yên vào tử lao? Đây mà là đối xử công bằng hả?” “Đối xử công bằng? Hừ! Ả ta không xứng! Một con ả để tiện dám mưu sát đồng môn, có ý định xấu mà cũng xứng được đối xử công bằng?"
Huỳnh Tài Quang chế nhạo nói với Tử Tôn Trưởng: "Tứ Tôn Trưởng, mọi người đều nhìn thấy Phương Vũ Yên cổ ý giết người. Nếu Tôn Trưởng thả cô ta ra khỏi Thiên Hình Cung, chắc chắn sẽ làm tất cả đệ tử hoảng sợ, dẫn đến cả cung phải hỗn loạn. Nếu Đại Trưởng Tôn trách tội, e là những người đang đứng đây đều không thể chịu trách nhiệm nổi, cho nên giải pháp mà đệ tử đưa ra là vì sự ổn định của Thiên Cung chứ không phải mong muốn cá nhân, mong Tứ Trưởng Tôn xem xét!"
Anh ta vừa nói xong, toàn bộ đệ tử đều chắp tay kêu lên: “Xin hãy đưa Phương Vũ Yên vào tử lao." “Xin hãy đưa Phương Vũ Yên vào tử lao." “Xin hãy đưa Phương Vũ Yên vào tử lao."...
Kêu lên liên tục giống như sóng âm vang vọng khắp trong và ngoài Thiên Hình Cung.
Mặt Phương Vũ Yên tái nhợt. "Khốn kiếp! Đúng là một lũ khốn nạn." Bà cụ Ôn tức phát run.
Tứ Tôn Trưởng cúi đầu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, ông ta nói: “Huỳnh Tài Quang, cậu nói khá đúng, chuyện của Phương Vũ Yên có thể là lớn cũng có thể là nhỏ nhưng nếu chưa điều tra rõ ràng mà đã thả cô ta ra, đúng là sẽ làm cung bị khủng hoảng. Nếu các cậu đã nói thể thì sẽ tạm thời giam giữ Phương Vũ Yên, đợi đến khi mọi chuyện rõ ràng sẽ đưa ra phán quyết." “Tôn Trưởng anh minh"
Huỳnh Tài Quang hô lên.
Tiết Văn Trường, Lý Đại và những người khác cười đến mức không ngậm mồm lại được, vội vã hô lên: “Tôn Trưởng anh minh! Tôn Trưởng anh minh!"
Về phía Phan Lâm, sắc mặt ảm đạm, siết chặt tay. “Tử Tôn Trưởng, ý ông là sao? Nhốt thì nhốt nhưng tại sao lại phải vào tử lao?"
Bà cụ Ôn tức giận hét lên. “Bà cụ Ôn, Thiên Hình Cung trang nghiêm, linh thiêng, bà chớ làm bậy." Tứ Tôn Trưởng không để mình bị xoay mòng mòng nữa, lạnh giọng nói. “Tôi không quan tâm. Ông có thể bắt Phương Vũ Yên nhưng tôi nói cho ông biết, ông phải bỏ ngay suy nghĩ nhốt vào tử lao cho tôi! Nếu Phương Vũ Yên rụng một sợi tóc trong đấy, tôi... Tôi sẽ đến tìm ông tính số!" Bà cụ Ôn giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, hét lên phẫn nộ. "Bổn Trưởng Tôn đã nói rồi, không ai được quyền sử dụng hình phạt riêng trong Trường Sinh Thiên Cung, các tù nhân trong tử lao cũng vậy. Họ sẽ không sao, chỉ là môi trường sống hơi khắc nghiệt chút thôi, được rồi, cứ quyết định vậy đi, mọi người lui xuống đi." Tứ Tôn Trưởng đứng lên: “Bắt nghi phạm lại trước.” "Vâng."
Người hình đường bước tới và còng tay Phương
Vũ Yên. "Cung tiễn Tôn Trưởng!"
Huỳnh Tài Quang và mọi người vội vã chắp tay.
Phan Lâm lạnh lùng đứng tại chỗ, không làm lễ chào. "Ha ha, Phan Lâm, thế nào? Khó chịu lắm đúng không? Chẳng phải cậu rất giỏi à? Chẳng phải rất hay à? Người đâu rồi? Cứu đi! Ha ha ha ha.." Tiết Văn Trường cười nhạo. “Nghe nói tử lao hôi thối, phạm nhân trong tù không có thức ăn, nước uống, nếu không muốn chết đói thì phải ăn thịt chuột trong đó. Ha ha, không biết một cô gái xinh đẹp tiểu thư như Phương Vũ Yên có nhai nổi đám chuột dơ bẩn đó không." Lý Đại che miệng châm biểm.
Mọi người phá lên cười.
Phan Lâm lạnh lùng nhìn những người này, không hé răng. “Cậu nhóc, cậu yên tâm đi, có tôi ở đây, con bé sẽ không phải chịu khổ, tôi đi tìm Tứ Tôn Trưởng."
Bà cụ Ôn Kỳ trầm giọng nói.
Tuy nhiên, Phan Lâm không trả lời mà thay vào đó, anh nhìn Huỳnh Tài Quang, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng. "Hình như trông cậu không phục lắm thì phải?" Huỳnh Tài Quang nhìn ánh mắt của Phan Lâm, nhếch môi cười: “Thật ra cũng không cần đâu, cậu có biết tại sao cậu không thể thay đổi mọi thứ không? Lý do rất đơn giản! Chúng tôi đông người, cậu thì it người. Uy tín của tôi cao, mà cậu thì vô danh tiểu tốt! Toàn bộ cung này, dù là ai cũng sẽ chỉ đứng về phía tôi, không ai đứng về phía cậu cả cho nên tôi nói muốn Phương Vũ Yên phải vào tử lao, chắc chắn mọi người sẽ ủng hộ tôi! Chẳng ai quan tâm đến lời nói của cậu cả, hiểu không?"
Câu nói này tàn nhẫn đến nhường nào? Và cũng khiêu khích đến nhường nào? "Vì vậy, nếu tôi tạo dựng được uy tín của mình, tất cả mọi người sẽ đồng ý với những gì tôi nói, ý anh là vậy đúng không?" Phan Lâm lạnh lùng nói. "Đúng vậy, Tiết Văn Trường là cơ hội của cậu. Nếu cậu đánh bại được cậu ta, tôi nghĩ cậu sẽ nổi tiếng nhưng e là cậu chưa đủ năng lực đâu." Huỳnh Tài Quang mỉm cười. "Tôi cũng không có hứng thú." Bỗng nhiên Phan Lâm nói. "Ô? Ý cậu là sao? Hối hận à? Không muốn đấu với Tiết Văn Trường? Ha ha, nếu cậu bỏ cuộc, cậu có biết hậu quả không?" Huỳnh Tài Quang cười hỏi. "Tôi nói tôi không có hứng thú, không có nghĩa là bỏ cuộc! Trận chiến của tôi với Tiết Văn Trường sẽ diễn ra bình thường! Sở dĩ tôi cảm thấy mình không có hứng thú là vì một mình Tiết Văn Trường không thể khiến tôi nổi tiếng và làm các đệ tử tin phục tôi!” Phan Lâm bình tĩnh nói. “Vậy à? Vậy thì cậu muốn dựa vào ai để làm mình nổi tiếng?" Huỳnh Tài Quang mỉm cười và hỏi, híp mắt hỏi. "Anh." Phan Lâm nói. “Cái gì?”
Huỳnh Tài Quang giật mình. Chính chủ, 𝑟ủ bạn đọc ch𝓊ng # 𝒯𝑟 𝑈mt𝑟𝓊𝔂ện.VN #
Hơi thở của những người xung quanh cũng trở nên căng thẳng. "Tôi muốn xin một lá thư cho trận đấu y thuật sống chết, thời gian diễn ra là bốn tiếng nữa. Huỳnh Tài Quang, tôi muốn thách đấu với anh. Tôi phải dùng anh để lập uy! Tôi cảm thấy anh là chiếc đệm khá tốt!” Phan Lâm nhìn chằm chằm nói.